Diệp Viễn nhìn ấn ký màu đen trên bàn tay mình một chút rồi cười nói: “Không gấp, còn có có một con cá nhỏ muốn qua đây chịu chết, trước tiên chúng ta hãy tiễn hắn một đoạn đã.”
Bạch Quang sững sờ, sau đó vỗ gáy một cái nói: “Này, huynh xem trí nhớ của ta này, suýt chút nữa thì quên mất tên cẩu tạp chúng đó rồi! Bây giờ thực lực của chúng ta đã mạnh hơn trước rất nhiều, phải chăm sóc cho tốt cái tên hổn đản này một chút mới được!”
Nơi nào đó ở trong Rừng Sâu Vô Biên, một tên võ giả đang ngồi thiền.
Đột nhiên, trong lòng hắn có cảm giác, hai con mắt bỗng nhiên mở to, ánh mắt lộ rõ vẻ mừng rỡ như điên.
Hắn nhìn vào ấn ký màu đen trong tay, cười như điên nói: “Ha ha ha… ông trời không phụ người có lòng, rốt cuộc cũng để cho ta chờ được ngươi! Mạng của tiểu tử này thật lớn, đi vào cấm khu chết chóc vậy mà còn có thế sống! Xem ra tin đồn này không thể tin được, cái gọi là cấm khu chết chóc cũng chỉ có thế mà thôi!”
Tên võ giả này, chính là Đinh Lương, người này đã ở chỗ này khổ sở trông giữ hơn nửa năm.
Diệp Viễn vừa mới ở bên trong Phệ Nguyên Mê Vụ đi ra, ấn ký màu đen đã hơn nửa năm không có động tĩnh rốt cuộc cũng có phản ứng!
Mặc dù Diệp Viễn đi vào trong cấm khu chết chóc, nhưng mà cuối cùng Đinh Lương vẫn có chút không yên tâm.
Diệp Viễn trưởng thành quá nhanh, vạn nhất gia hỏa này đi vào trong cấm khu chết chóc mà vẫn không chết thì sau này muốn giết hắn sẽ rất khó!
Nửa năm trước Diệp Viễn đã có thừa thực lực để giết chết Thượng Quan Vân Dung, nếu như cho hắn thêm một ít thời gian, ai mà biết được hắn sẽ trưởng thành tới trình độ nào cơ chứ?
Vì vậy cuối cùng Đinh Lương quyết định ở lại, sống phải thấy người chết phải thấy xác!
Thời gian nửa năm này, không dưới một lần Đinh Lương muốn liều mạng đi vào cấm khu chết chóc.
Nhưng mà mỗi lẫn đến bên rìa, cỗ khí tức tử vong kia đập vào mặt, lại như khiến hắn cảm thấy hít thở không thông.
Đến cuối cùng, hắn vẫn không có dũng khí để xông vào.
Không ngờ được là nửa năm sau, Diệp Viễn vậy mà thật sự đi ra từ bên trong!
Vèo!”
Đinh Lương trực tiếp biến mất ngay tại chỗ, nhanh chóng vút đi theo phương hướng cảm ứng của ấn ký.
Theo cảm ứng của ấn ký thì khoảng cách cũng không xa, lấy tốc độ của hắn, chỉ cần nửa canh giờ là có thể đuổi kịp.
Nhưng mà khoảng cách càng ngày càng gần, sự bất an trong lòng Đinh Lương cũng càng ngày càng mãnh liệt.
“Chuyện gì vậy? Tiểu tử này lại vẫn ở chỗ cũ không có động đậy, chẳng lẽ là hắn đang chờ ta tới tìm? Có điều chỉ với thời gian nửa năm, cho dù hắn có tiến bộ nhanh hơn nữa thì cũng chỉ là thực lực ớ Hồn Hải trung kỳ mà thôi. Cho dù hắn có thể chiến đấu vượt cấp thì cùng lẳm cũng chỉ có khả năng là đối thủ của mình mà thôi!”
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng tốc độ của Đinh Lương vẫn là chậm lại một chút, trong lòng có một sự hoảng loạn vô cớ.
“Tiểu tử này giỏi nhất là tâm kế, rốt cuộc là yên tâm có chỗ dựa vững chắc, hay là cố ý bày kế thành không nhà trống?”
Lúc này chỉ còn cách vị trí của Diệp Viễn một khắc đồng hồ, rốt cuộc là đi hay ở đây?
Sau khi Đinh Lương băn khoăn một hồi, cuối cùng thì vẫn cắn răng ra một cái quyết định: “Ta cũng không tin, lúc đó hắn mới ở tầng một Hồn Hải, sau nửa năm thì đã có đủ thực lực để uy hiếp ta hay sao! Nếu như bỏ qua cho Diệp Viễn lần này, chỗ Phong Hoàng bệ hạ bên kia cũng là không thoát được một chữ “chet” !”
Nghĩ tới đây, Đinh Lương mạnh mẽ vận công, thân hình lao vút về phía Diệp Viễn.
Một khắc sau, vài điểm đen ở đằng xa đã lọt vào tầm mắt.
Mấy điếm đen dần dần rõ hơn, trong lòng Đinh Lương “lộp bộp” trầm xuống.
Nửa năm không gặp, vậy mà Diệp Viễn đã đột phá đến Hồn Hải hậu kỳ!
Nếu cứ theo tốc độ này thì chẳng mấy chốc hắn sẽ đột phá đến Thần Du Cảnh rồi sao?
Diệp Viễn đột phá Thần Du cảnh, có thể uy hiếp được thực lực của Phong Hoàng bệ hạ hay không?
Nghĩ đến đây, Đinh Lương không nhịn được rùng mình một cái, sau đó nhanh chóng đem suy nghĩ này ném ra khỏi đầu.