Khi cánh chim còn chưa có đủ lông đủ cánh, ẩn nhẫn là điều cực kỳ cần thiết.
Không bao lâu sau, đệ tử dẫn Lạc Thanh Phong và Tiêu Kiếm gặp được sứ giả của Thiên Càn tông.
“Trường Vũ sư huynh, Lạc Tông chủ tới.” Đệ tử giới thiệu nói.
Sứ giả nhàn nhạt liếc qua Lạc Thanh Phong, nhưng không có chút ý tứ muốn chào hỏi nào, ánh mắt lại trở lại trên người Diệp Viễn đang đột phá.
Thái độ ngạo mạn biểu lộ ra không sót chút nào!
“Lạc Tông chủ, một võ giả Linh Dịch Cảnh nho nhỏ đột phá, cũng có nhiều người vây xem như vậy sao? U Vân tông các người, luân lạc tới tình cảnh như vậy từ khi nào thế?”
Sứ giả nhìn Diệp Viễn đang ngồi xếp bằng, trong lời nói tràn đầy ý trào phúng.
Sứ giả là người trẻ tuổi, chỉ tầm mười tám mười chín, cũng đã có tu vi Ngưng Tinh tầng bốn.
Tâm tuổi này, thực lực như vậy, đặt u Vân tông tuyệt đối là thân phận đệ tử thân truyền.
Chỉ là nghe câu nói đầu tiên của hắn, lại làm cho người ta vô cùng khó chịu.
Lạc Thanh Phong lại không có nối nóng, chỉ dùng ánh mắt vô cùng cổ quái nhìn xem vị sứ giả trẻ tuổi này.
Sứ giả thấy hồi lâu Lạc Thanh Phong cũng không có phản ứng, cảm thấy không khỏi khó chịu một trận.
Quay đầu nhìn thấy ánh mắt của Lạc Thanh Phong, hắn không khỏi sững sờ, nghi ngờ nói: “Làm sao? Chẳng lẽ ta nói không đúng? Chẳng lẽ gia hỏa Linh Dịch Cảnh này, còn có cái gì đặc biệt hay sao?”
“Ha ha, đặc biệt thì cũng không có gì đặc biệt. Chỉ là hắn vừa mới chiến thắng, trong khi đang tỷ đấu rõ ràng có cảm ngộ, thuận thê’ đột phá, cho nên mới có nhiều người vây xem như vậy.” Lạc Thanh Phong cười giải thích nói.
Sứ giả nghe vậy thì là một mặt vẻ khinh thường: “Nếu là ta không nhìn lầm, tiểu tử này thu được vị trí đứng đầu đúng không?”
Nói xong, hắn lắc đầu vẻ mặt tiếc hận nói: “U Vân tông các ngươi thật sự là càng lăn lộn càng thụt lùi, một tiểu tử Linh Dịch tầng sáu, vậy mà có thể đạt được vị trí đứng đầu trong thi đấu tông môn, đúng thật là trò cười!”
Vốn là Tiêu Kiếm nhẫn nại tính tình đứng ở một bên, bây giờ nghe được loại lời nói này, lập tức muốn nổi bão, lại bị Lạc Thanh Phong giữ chặt.
“Làm sao? Có phải Tiêu đường có chỗ bất mãn với ta đúng không! Tới tới tới, cứ tới! Chỉ cần ngươi không sợ sư phụ ta tới trả thù là được!”
Nhìn thấy Tiêu Kiếm nối giận, căn bản gã sứ giả cũng không biết cái gì gọi là sợ hãi, mà chuyển sư phụ của mình ra, khí diễm càng thêm khoa trương.
Kỳ thật trong lòng Lạc Thanh Phong đã phẫn nộ tới cực điểm, nhưng thân là tông chủ, hắn không thể không dằn phần này lửa giận này xuống.
Gã sứ giả này hiển nhiên là biết Lạc Thanh Phong và Tiêu Kiếm, nhưng bọn họ lại không biết hắn, cho nên cũng không biết sư phụ hắn là tôn đại thần nào.
“Tiêu Kiếm, ngươi lui xuống dưới!”
“Tông chủ!”
“Lui xuống!”
Tiêu Kiếm cắn răng một cái, vung tay áo mà đi.
Sau khi Tiêu Kiếm rời đi, Lạc Thanh Phong lại hỏi: “Lệnh sư là?”
Sứ giả thấy Lạc Thanh Phong đến rắm cũng không dám thả một cái, trong lòng càng đắc ý, mặt sắp vênh lên đến trời rồi.
“Gia sư Trì Tông Đào, ta chính là đệ tử thân truyền của gia sư – Lý Trường Vũ.” Lý Trương Vũ đắc ý nói.
Đương nhiên Lạc Thanh Phong sẽ không rụt rè trước mặt một tên tiểu bối, nhưng trong lòng hắn lại giật mình.
Hắn biết Trì Tông Đào này, chính là một trong mấy vị đại Thái Thượng trưởng lão của Thiên Càn tông, cường giả Hồn Hải cảnh!
Như thế tính ra, tiểu tử này là ngang hàng với mình rồi?
Trách không được tiểu tử này dám càn rỡ như vậy, thì ra là có chỗ dựa lớn như thế.
Dằn sự không thoải mái trong lòng xuống, Lạc Thanh Phong hỏi: “Quý tông phái ngươi đến, là có chuyện gì?”