“Ha ha ha, Diệp Viễn, rốt cuộc ngươi vẫn là phải chết trong tay của ta! Đạo Quả này chắc chắn là của Tần Thiên ta rồi!”
Mắt thấy sắp đạt được Đạo Quả, Tần Thiên trở nên vô cùng hưng phấn.
Nhưng mà hỏa cầu bên người hắn ngày càng nhiều khiến cho bước chân của hắn ngày càng trở nên khó khăn.
Linh khí của Huyền Tinh vạn năm quả nhiên cường đại dị thường, khí thế của Tần Thiên vẫn đang điên cuồng tăng lên.
“A!”
Tần Thiên hét lớn một tiếng, thoáng chốc khí thế nhảy lên tới đỉnh điểm!
Uy áp của cường giả Quy Khư lập tức tản ra.
Ánh mắt Tần Thiên ngưng trọng, trường kiếm trong tay giống như một con rắn dài đánh giết về phía hỏa cầu xung quanh nhanh như chớp.
“Phốc!”
Mặc dù hắn đã đột phá đến Quy Khư Thần Cảnh nhưng những hỏa cầu cường đại này vẫn khiến cho nội phủ của Tần Thiên bị chấn thương.
Tần Thiên cưỡng chế thương thế, tiếp tục đi về phía trước.
Hỏa cầu càng ngày càng dày đặc, gần như bao phủ cả người Tần Thiên vào trong.
Nhưng mà sau khi đột phá, Tần Thiên quá cường đại, tuy rằng hắn tiến lên trước một cách chậm chạp nhưng lại vô cùng kiên cố!
Chỉ là thời gian dần trôi qua, thương thế của Tần Thiên cũng càng ngày càng nặng.
Mà bên kia, tốc độ Đoàn Phi hiển nhiên chậm chạp hơn một mảng lớn, hắn đã sắp ngăn cản không nổi thế công của hỏa cầu rồi.
“Đáng chết! Cái đại trận này quá mạnh mẽ! Càng tiến về phía trước, uy lực của hỏa cầu càng đáng sợ!” Đoàn Phi cắn răng nói.
“Phốc!”
Một đường Tần Thiên tiến lên, hắn liên tục phun máu, rốt cuộc cũng đi tới trước mặt Đạo Quả!
Một cỗ khí tức thần thánh của Thiên Đạo đập vào mặt khiến cho Tần Thiên gần như muốn thăng thiên.
Xoạt xoạt xoạt...
Kiếm Tần Thiên bay ra như gió, chém hết toàn bộ những hỏa cầu ở phụ cận, tay trái đưa về phía Đạo Quả nhanh như thiểm điện.
Gần như đã trong tầm tay!
Tim của Tần Thiên sắp nhảy khỏi cổ họng rồi!
Đây chính là Đạo Quả a!
Chỉ cần nuốt vào thì việc hắn đột phá cảnh giới Thiên Thần đã ở trong tầm tay!
Nếu như vậy thì ở Thông Thiên Giới hắn cũng sẽ là cường giả một phương.
Võ Mông thành chủ thấy hắn thì cũng phải cung kính gọi một tiếng “Đại nhân” !
Tại Thông Thiên Giới, Đạo Quả quá mức quý hiếm, quá mức trân quý.
Cho dù ai thấy nó cũng không tránh khỏi động tâm.
“Hiện tại, ngươi là của ta rồi!” Miệng Tần Thiên liên tục phun huyết nhưng trên mặt lại nở nụ cười hạnh phúc.
“Vèo!”
Đúng vào lúc này, Tần Thiên chỉ cảm thấy hoa mắt, một thân ảnh xẹt ngang qua trước người hắn.
Đạo Quả đã không còn thấy nữa rồi!
Chỉ trong nháy mắt này, Tần Thiên giống như trực tiếp rơi từ Thiên Đường xuống Địa Ngục.
Rõ ràng Đạo Quả đã nằm trong tầm với vậy mà lại bị người khác đoạt mất rồi!
Một khắc trước gần ngay trước mắt, một khắc sau lại xa tận chân trời!
Vừa rồi, đạo thân ảnh kia nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, ngay cả Tần Thiên cũng đều không nắm bắt được quỹ tích của hắn.
Cộng với việc hắn xuất hiện quá mức đột ngột, Tần Thiên căn bản không kịp phản ứng.
“Tốc độ thật nhanh! Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
“Không biết a! Ánh mắt của ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Thái Thượng trưởng lão, sau đó hắn đột nhiên biến mất không thấy đâu!”
“Thái Thượng trưởng lão đã cướp được Đạo Quả? Hắn... hắn ở đâu rồi?”
“Ha ha ha, nguy hiểm thật a! Vừa rồi ta còn tuyệt vọng, còn tưởng rằng chúng ta đều sẽ chết chắc rồi!”
...
Xác định Tần Thiên không đoạt được Đạo Quả, nguyên một đám người của Bạch Dạ Thánh Cung bên này đều tươi cười rạng rỡ.
Vừa rồi tim của bọn hắn đều nhảy lên đến cổ họng, còn tưởng rằng Đạo Quả nhất định sẽ rơi vào tay Tần Thiên.
Không nghĩ tới thời thế thay đổi, Đạo Quả đã bị Thái Thượng trưởng lão cướp đi.
“Rầm rầm rầm!”
Bức tường nham thạch của vòm trời trên không bỗng nhiên xảy ra tiếng nổ mạnh kịch liệt.
“Trục Nguyệt!”
Diệp Viễn đánh ra một kiếm nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, chém nát hỏa cầu bám theo đuôi hắn.
Lập tức Diệp Viễn hiện ra thân hình.
Trên tay của hắn nâng một khỏa trái cây, đúng là Đạo Quả!
“Diệp Viễn, ta giết ngươi! Hai chúng ta không đội trời chung!”
Tần Thiên một bên đối phó với hỏa cầu, một bên điên cuồng gào thét với Diệp Viễn.
Vịt bắt đến tay rồi mà vẫn bay được, có thể tưởng tượng được lửa giận của Tần Thiên lúc này lớn cỡ nào.
Hắn không biết vì sao vừa rồi tốc độ của Diệp Viễn lại nhanh đến trình độ như thế.
Rõ ràng khoảng cách của hắn với Đạo Quả còn rất xa, nhưng mà giống như hắn thuấn di đến rồi cướp đi Đạo Quả.
Lần đoạt thức ăn trước miệng cọp này, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng!
Một màn cướp Đạo Quả này quá mức đột ngột, quá mức không thể tưởng tượng nổi.
Đến bây giờ vẫn có không ít người đang lâm vào khiếp sợ.
Lúc này Diệp Viễn đã trở về lại khu vực an toàn, cười nói với Tần Thiên đang bận rộn bên trong: "Ngươi cứ tiếp tục bận rộn đi, một lát nữa ta lại tới tìm ngươi tính sổ! Sổ sách của hai chúng ta hoàn toàn chính xác phải tính tính toán toán cho thật kỹ rồi!”
Dứt lời, thân hình Diệp Viễn hơi động, thay đổi vị trí một lần nữa.
Không bao lâu, Diệp Viễn xuất hiện bên cạnh Bạch Thần, đưa Đạo Quả cho hắn, nói: “Ăn nó đi!”
Bạch Thần nhìn với ánh mắt không dám tin, sau đó đầu lắc liên tục như trống lúc lắc, nói: “Không... không được! Vật trân quý như vậy, sư phụ phải cửu tử nhất sinh mới lấy được, làm sao có thể cho ta chứ?”
Ăn xong Đạo Quả này là có thể khống chế thế giới a!
Diệp Viễn cứ tùy tùy tiện tiện cho mình như vậy?
Bạch Thần biết rõ vừa rồi một màn kia hung hiểm thế nào, tuy rằng hắn không thấy rõ động tác của Diệp Viễn nhưng phía trên đã truyền đến bạo động kịch liệt, nói rõ lên rằng nhất định Diệp Viễn đã tác động đến đại trận.
Tất cả mọi người dùng ánh mắt không ngừng hâm mộ nhìn về hướng Bạch Thần, các cường giả của Bạch Dạ Thánh Cung cũng giống như thế.
Ăn xong Đạo Quả là có thể khống chế thế giới.
Những cường giả Thần đạo này như bọn hắn đều sẽ bị Bạch Thần tùy ý nắm quyền sinh sát trong tay!
Vật như vậy, ai mà lại không muốn?
Diệp Viễn cười nhạt nói: “Thứ này đối với ta vô dụng, ta cũng sẽ không ăn nó.”
Hai mắt Bạch Thần trợn tròn, không tin nói: "Làm sao có khả năng vô dụng được? Ngươi ăn nó vào là có thể khống chế cả thế giới Thiên Lộc rồi!”
Diệp Viễn nói: "Sự tình trên đời, có được tất có mất! Mặc dù Đạo Quả tốt, nhưng chỉ cần ăn nó vào thì sẽ triệt để mất đi thiên phú của mình, độ khó tu luyện sẽ phải khó khăn hơn so với người bình thường gấp ngàn vạn lần! Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra thì đời này cũng chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới Thiên Thần. Trừ phi... có thể gặp được Đạo Quả còn lợi hại hơn.”
Một người, cả đời gặp được một Đạo Quả đã là số mệnh nghịch thiên rồi.
Gặp được cái thứ hai... trên cơ bản là không có khả năng.
Dục vọng của Diệp Viễn rất lớn, cảnh giới Thiên Thần này vô cùng chướng mắt đối với hắn.
Cho nên, Đạo Quả này là bảo vật nghịch thiên đối với người khác, nhưng đối với hắn thì không đáng một đồng!
Diệp Viễn cũng không hề che dấu âÂm thanh của mình, Tần Thiên đang kịch chiến cùng với hỏa cầu đằng xa, thiếu chút nữa là phun ra một miệng máu tươi.
Hai chữ “cũng chỉ” này, nói thật hay a!
Cảnh giới Thiên Thần ở Thông Thiên Giới, tuyệt đối là hàng tỉ vạn võ giả mới xuất hiện một người.
Tên này, vậy mà lại khinh miệt đến thế.
“Cho nên, ngươi cũng phải suy nghĩ thông suốt. Ngươi ăn vào Đạo Quả này, cả đời này cũng không cách nào đột phá cảnh giới trên Thiên Thần được nữa. Đương nhiên, có khả năng ngươi không rõ ý nghĩa của cảnh giới Thiên Thần. Cảnh giới Thiên Thần này, cho dù là ở Đại Thế Giới bên ngoài cũng được coi là cường giả chân chính rồi.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Một bên, hô hấp của Ma Vân đã sớm trở nên dồn dập không thôi.
Thấy Bạch Thần vẫn còn sững sờ, hắn nhịn không được nói: “Tiểu tử ngốc, ngươi còn chờ cái gì nữa! Đây là cơ duyên lớn mà đại nhân ban cho ngươi a! Ngươi không nhìn thấy người xâm nhập kia có bao nhiêu ao ước muốn đạt được cái Đạo Quả này hay sao?”
Bạch Thần đột nhiên tỉnh ngộ lại, ánh mắt kiên định nhìn Diệp Viễn, trực tiếp quỳ xuống.
“Cộp cộp cộp!”
Bạch Thần dập đầu ba cái thật sâu với Diệp Viễn.
“Ơn của sư phụ, chờ ta đột phá đến cảnh giới Thiên Thần, tất đến tương báo!” Bạch Thần nói một cách kiên định.