Đến bây giờ, nguyên lực của Đường Vũ còn có chút cuồng bạo, trong lòng hắn suy nghĩ lên cấp không hề đơn giản. Cũng bởi vì hắn dùng Bạo Nguyên Đan nên mới biết tại sao Diệp Viễn có thế trong một đêm liền thăng lên được hai tầng tiếu cảnh giới.
Hắn không biết là Diệp Viễn đã dùng là Bạo Nguyên Đan cực phẩm, mà số lượng dùng của hấn là gấp mấy lần, mấy viên đan dược đó đủ cho hắn tu luyện tới Nguyên Khí cảnh tầng sáu.
ở giữa mỗi đẳng cấp của Nguyên Khí cảnh không phải chỉ đơn giản là một cộng một bằng hai, càng cao cấp thì số lượng nguyên lực cần thiết càng nhiều, hơn nữa còn là gấp bội. Lượng nguyên lực từ tầng năm đến tầng sáu dường như chính là tổng cộng số lượng nguyên lực từ tầng một đến tâng năm. Mà nguyên lực khổng lồ như vậy, dĩ nhiên chỉ đủ cho Diệp Viễn tu luyện tới Nguyên Khí tầng ba.
“Ha ha, thất phu vô tội hoài bích có tội, sau khi Đường huynh về học viện, ngàn vạn lần không nên đem chuyện Bạo Nguyên Đan lộ ra ngoài, nếu không hậu quả khó mà lường được.”
Vạn Đông Hải đã luyện ra Tụ Nguyên đan gì đó liền có lòng tin có thể đánh bại được Dược Hương Các, mà dược hiệu của Bạo Nguyên Đan này mạnh hơn nhiều so với Tụ Nguyên Đan, một khi bại lộ, tuyệt đối sẽ mang đến một trận phong ba bão táp vô cùng lớn.
Kiếp trước Diệp Viễn thượng vị đã lâu, ngoại trừ tên phản đồ lòng lang dạ sói đó ra thì hắn tự tin vào khả năng nhìn người của bản thân. Đường Vũ có tấm lòng hiếu thảo đáng khen, tuyệt đối không phải là kẻ tiểu nhân lật lọng, vả lại xuất thân của hắn lại tương đồng với bản thân nên mới nổi lên lòng yêu quý nhân tài, đem Bạo Nguyên Đan tặng cho hắn.
Đương nhiên, Diệp Viễn cũng không phái là không có lòng tư lợi. Một hảo hán ba cái bang, sau khi Diệp Viễn đến Học Viện Đan Võ, hẳn không thế chuyện gì cũng tự mình xông lên phía trước, có mấy hảo bằng hữu đi cùng thì tốt hơn nhiều.
“Diệp huynh yên tâm, Đường Vũ không phải người không hiểu lý lẽ, cũng biết Bạo Nguyên Đan này là chuyện quan trọng, tuyệt đối sẽ không để lộ chuyện này trước mặt người khác. Nhưng lượng thứ cho Đường Vũ mạo muội, Diệp huynh có bản lĩnh này, vì sao còn phải tới Hoc Viên Đan Võ?”
Đường Vũ không phải là kẻ ngốc, mặc dù chỉ thấy một phần tài năng của Diệp Viễn nhưng hắn lại chắc chắn khẳng định trình độ đan đạo của Diệp Viễn đã hoàn toàn vượt qua tiêu chuẩn hiện tại của Tân quốc, đến học viện Đan Võ há chẳng phải là mai một nhân tài?
Hơn nữa có mấy lời hắn không tiện mớ miệng, sợ Diệp Viễn hiếu lầm, những hiểu biết kia Diệp Viễn học được từ đâu? Bất kế là đan dược vô danh dùng đế chữa trị cho phụ thân kia, hay là Bạo Nguyên Đan trong tay hắn, đều không phải là thứ mà Diệp Hàng có thể luyện chế được.
Song những nghi ngờ này của hắn, hắn chỉ nghĩtrong đầu, trừ phi Diệp Viễn chủ động nói cho hắn biết, nếu không thì hắn sẽ coi như không biết điều này.
“Học Viện Đan Võ chính là nơi tụ tập tinh anh của Tân quốc, một nơi sóng gió tụ hợp xoay vần như vậy, Diệp Viễn ta làm sao có thể bỏ qua?”
“Ha ha, theo ta thấy, những cái gọi là thiên tài, tinh anh kia, so với Diệp huynh chẳng qua chỉ là gà đất chó sành.”
Diệp Viễn lại lắc đầu nói: “Không thể khinh thường anh hùng thiên hạ. Chắc hẳn ngươi cũng đoán được, trong mấy ngày qua ta có chút ít kỳ lạ nên mới có sự thay đổi lớn nhưthế, nhưng chung quy lại thực lực của ta còn quá yếu. Nếu thiên tài mà không có sự vượt trội hơn người thì cũng chỉ là tấm đệm để người khác đặt chân lên mà thôi.”
Đường Vũ gật đầu một cái, mơ hồ biết ý đồ của Diệp Viên khi tới Học Viện Đan Võ, nhưng trong lòng thì vô cùng bội phục.
Không cần nghĩ cũng biết, Diệp Viễn đạt được kỳ ngộ tuyệt đối rất phi phàm.
Nhưng Diệp Viễn lại không kiêu không vội, biết chính xác vị trí của mình, đúng là hiếm thấy.
Những thiên tài đó của học viện, kẻ nào cũng ngang tàn kiêu ngạo? Đối với học viên bình dân giống như bọn họ thì những người đó lại càng xem thường.
Đường Vũ tin tường rằng không bao lâu sau Diệp Viễn có thể nở rộ hào quang của chính mình tại Học Viện Đan Võ. Những kẻ được gọi là thiên tài kia, so với hắn cũng kém mấy phần.
“Ra đây đi, theo chúng ta cả ngày đường, các hạ chắc hẳn cũng thấm mệt rồi, đúng chứ?” Lúc Đường Vũ còn đang suy nghĩ lung tung, Diệp Viễn bỗng nhiên hô.