Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đại điện là một không gian khép kín, trận pháp rườm rà nhằng nhịt khiến người ta thấy đầu váng mắt hoa.

“Đây... đây là chỗ nào, sao lại có truyền tống trận phức tạp như vậy được chứ?” Mạnh Quảng kinh ngạc nói.

“Khiếu Nguyệt Tông là cứ điểm ngầm của Ma tộc, phụ trách thu thập thông tin và truyền tin. E là truyền tống trận ở nơi này đã đạt đến mười vạn bậc, xem ra số chúng ta cũng may đấy, đối với Ma tộc nơi này chắc chắn là một cứ điểm khá quan trọng rồi.”

Nhìn thấy truyền tống trận khổng lồ phức tạp này, Diệp Viễn cũng cảm thấy rất may mắn.

Dựa vào thực lực của hắn dĩ nhiên là có thể tìm được tin tức có ích từ trong truyền tống trận này.

“Ma... Ma tộc?” Mạnh Quảng bị danh từ này làm cho khiếp vía.

Diệp Viễn nhìn hắn ta một cái, nói: “Ma tộc đã sớm xâm nhập vào những nơi hẻo lánh của Thần Vực, chưa đầy ba năm ắt sẽ bộc phát thành Ma kiếp.”

Mạnh Quảng trợn tròn hai mắt, bị tin tức Diệp Viễn mang đến đập cho bên ngoài mềm nhũn bên trong cháy khét.

Hắn ta còn đang khiếp sợ, Diệp Viễn đã di chuyển, bắt đầu lấy thông tin từ trong truyền tống trận ra.

Truyền tống trận này đan xen thành vòng, không biết đã có từ bao giờ.

Đổi thành người khác thì hoàn toàn không biết nên bắt đầu từ đâu.

Nhưng đối với Diệp Viễn thì chẳng phải chuyện khó gì.

Cho dù trận pháp có phức tạp tới mức nào thì vẫn luôn có một đại trận trung tâm điều khiển.

Việc Diệp Viễn phải làm chính là tìm được trung tâm này!

Chỉ cần nắm được then chốt của đại trận là hắn có thể tùy ý lấy được tin tức trong cả đại trận này.

Nhưng cả một đại trận phức tạp như thế, dù là Diệp Viễn cũng không thể xử lý được trong một chốc một lát.

Cuối cùng Mạnh Quảng cũng từ trong khiếp sợ mà hồi hồn lại, phát hiện Diệp Viễn đang thử điều khiển đại trận!

“Hắn… hắn lại còn là Trận Đế cấp chín nữa?”

Mạnh Quảng thấy cái đầu đã không đủ để dùng nữa rồi.

Tuy hắn ta không hiểu trận pháp nhưng vẫn có thể nhìn ra Diệp Viễn đang làm gì.

Với hắn ta, đại trận này hệt như một bầu trời sao mênh mông.

Nhưng trong tay Diệp Viễn, hình như... lại không phức tạp đến vậy.

...

“A!”

Cùng với tiếng kêu gào sung sướng, nam nhân trên giường trực tiếp biến thành một cái xác khô rồi ngã xuống.

Một mỹ phụ đầy quyến rũ từ từ ngồi dậy, nở nụ cười mê người.

“Tên trộm đáng ghét, chen ngang nhã hứng của cô nãi nãi. Thôi, để Đạt thủ hộ đi thu thập trước đi, mỹ vị mới mẻ như vậy không nên lãng phí.”

Mỹ phụ tiện tay phẩy ra một luồng khí đen, biến mất không thấy gì nữa.

Sau đó nàng ta duỗi tay ngọc thon dài ra, ngoắc ngoắc một nam nhân khác.

Dục hỏa của nam nhân kia xoẹt cái bị gợi lên, nhào về phía mỹ phụ như lang như hổ.

“Ha ha, đúng rồi, ta thích ngươi thô bạo vậy đấy.”

...

Thời gian trôi qua từng giây phút một, tiến độ của Diệp Viễn cũng càng lúc càng nhanh.

Mạnh Quảng đứng một bên sợ ngây người xem thành tựu trận đạo của Diệp Viễn.

“Diệp Thanh huynh đệ rốt cuộc là ai, cái này... thủ đoạn này nghịch thiên quá đi mất! Cả một đại trận như vậy, dù là Trận Đế cấp chín sợ rằng cũng không điều khiển dễ dàng như vậy chứ?” Mạnh Quảng thở dài nói.

Diệp Viễn đang tập trung tinh thần để điều khiển trận pháp, mắt thấy đã sắp thành công rồi.

“Hử?”

Diệp Viễn nhướng mày, thoắt cái thân mình biến mất tại chỗ.

“Ầm!”

Chỗ Mạnh Quảng đứng lúc đầu giờ đã bị nổ thành một cái hố to.

Diệp Viễn lôi kéo Mạnh Quảng, xuất hiện ở một góc khác.

Mạnh Quảng còn chưa hiểu chuyện gì, nhưng nhìn thấy cái hố to kia là hắn ta biết mình vừa vòng một vòng ở quỷ môn quan rồi về.

Một người trung niên mặc hoa phục đứng cạnh cái hố, nhìn qua rất có uy nghiêm.

Người đó đến gần từ khi nào?

“Ngược lại là ta mắt kém rồi, hóa ra ngươi thật sự có vấn đề!” Kẻ đó tức giận nói.

Người này chính là chủ nhân của chấp sự, cũng chính là Đạt thủ hộ trong miệng mỹ phụ kia.

Diệp Viễn hoàn toàn không quá để ý tới Đạt thủ hộ này, chỉ lạnh nhạt nói: “Ngươi chính là Thánh hoàng chịu trách nhiệm ở cứ điểm này?”

Đạt thủ hộ nhướng mày nói: “Chỉ là một Đạo Huyền tầng tám lại dám ăn nói như vậy với bổn tọa, thứ không biết sống chết!”

“Ngươi sẽ biết là kẻ nào không biết sống chết ngay thôi.”

Diệp Viễn lạnh nhạt nói, thoắt cái phát động Đại Na Di!

Đạt thủ hộ biến sắc, ma khí đột nhiên bùng lên.

“Ầm!”

Va chạm kịch liệt, thân thể Đạt thủ hộ trực tiếp bắn ra, đập mạnh vào vách tường.

Diệp Viễn cũng thấy ngoài ý muốn đối với kết quả này, nói: “Xem ra thực lực của ngươi trong Thánh Hoàng cũng không tệ đâu, nên mới có thể chặn được một kiếm của ta!”

“Phịch!”

Từ trong đống đá vụn, Đạt thủ hộ lao ra, cau có nhìn Diệp Viễn.

“Tru Tà Kiếm Quyết! Ngươi là Diệp Viễn!” Cả người Đạt thủ hộ toàn là máu tươi, hung dữ nói.

Hiển nhiên hắn ta đã đoán được thân phận của Diệp Viễn, hơn nữa còn rất kiêng dè.

Mạnh Quảng đứng cạnh cũng biến sắc, lẩm bẩm: “Diệp Viễn! Lăng Thiên Thần Vương! Diệp Thanh huynh đệ... lại là Lăng Thiên Thần Vương!”

Trái tim Mạnh Quảng run bần bật, gần đây danh tiếng của Lăng Thiên Thần Vương quá vang dội.

Cả cái Thần Vực này gần như không ai là không biết!

Khiêu chiến với Đại Diễn Thần Vương không bị yếu thế, suýt chút nữa đã một kiếm đâm chết Tử Cực Thần Vương, chỗ chiến tích này đủ để tên tuổi của Lăng Thiên Thần Vương nổi lên như cồn.

“Ta… thế mà ta lại xưng huynh gọi đệ với Lăng Thiên Thần Vương à?”

Trong nháy mắt Mạnh Quảng có cảm giác như đang ngổn ngang trong gió.

Đối với hắn ta, sự tồn tại của Thập Đại Thần Vương đơn giản là giống như Thần.

Biết được thân phận của Diệp Viễn, Mạnh Quảng có cảm giác không thật chút nào.

Ngược lại Diệp Viễn không hề bất ngờ khi Đạt thủ hộ đoán được thân phận của mình.

Dù sao hắn ta cũng phụ trách ngọn nguồn tin tức của Ma tộc, mình đã để lộ thực lực như vậy, hắn ta không thể không đoán ra.

“Ngươi đã biết bổn thiếu thì có thể yên tâm lên đường rồi.”

Diệp Viễn không định dài dòng với hắn ta, lại nhấc kiếm lên lần nữa.

“Đùng đoàng!”

Trong đại điện, khắp nơi toàn là tiếng nổ vang.

Kiếm quang của Diệp Viễn tạo thành áp chế mọi mặt đối với Đạt thủ hộ.

Nhưng Đạt thủ hộ này cũng rất mạnh.

Diệp Viễn cảm thấy sợ là hắn còn mạnh hơn cả Cơ Thương Lan!

Có thể quản lý một cứ điểm quan trọng như thế, Đạt thủ hộ chắc chắn là một nhân vật cực mạnh trong Ma tộc.

Cho dù không đạt tới Thánh Đế thì cũng không kém quá xa.

“Nộ Kiếm Hỏa Liên!”

Đánh một lúc lâu, cuối cùng Diệp Viễn vẫn ra sát chiêu.

Uy lực đáng sợ nghiền áp về phía Đạt thủ hộ như máy ủi đất.

“Ầm!”

Dao động năng lượng đáng sợ gần như phá vỡ cả tòa nhà.

Song Diệp Viễn lại biến sắc, bởi vì một kiếm này lại không đánh trúng Đạt thủ hộ.

Một đóa hoa màu đen đột ngột nở rộ trong không trung nhìn vô cùng xinh đẹp.

Hắc hoa dần dần huyễn hóa thành một bóng người.

Một mỹ phụ xinh đẹp đến mức khiến người ta phải phụt máu xuất hiện trước mặt Diệp Viễn.

Diệp Viễn hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía mỹ phụ đầy vẻ nghiêm nghị.

“Khanh khách... hóa ra là tiểu tử nhà ngươi, đúng là oan gia ngõ hẹp mà! Vừa rồi tỷ tỷ đang chơi vui vẻ lại bị tiểu tử ngươi làm cho mất hứng. Nếu đã vậy thì ngươi ở lại với tỷ tỷ đi, tỷ tỷ nhất định sẽ phục vụ cho ngươi được thoải mái.” Mỹ phụ cười đon đả nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK