Diệp Viễn từ từ mở mắt, bước ra một bước đã đi tới bên người Lãnh Vũ.
Hắn túm lấy cổ áo Lãnh Vũ, thản nhiên nói: “Đi, chúng ta đi ra ngoài.”
Nói xong, Diệp Viễn bước ra một bước nữa, đã đi vào trong không gian hỗn loạn.
Không gian xung quanh đang không ngừng sụp đổ, năng lượng kinh khủng chấn động, khiến tim Lãnh Vũ liên tục đập nhanh.
Những năng lượng chấn động này, nếu như hắn bị dính vào chỉ một chút thôi cũng sẽ chết không nơi chôn thân.
Nhưng mà, Diệp Viễn đưa theo hắn, lại nhàn nhã dạo bước, không có chút trở ngại nào xuyên qua không gian hỗn loạn.
Nhìn không gian xung quanh vỡ nát từng mảnh, nhưng mà bọn họ lại như đặt mình vào trong hai thế giới, đối với bọn họ không có một chút ảnh hưởng nào.
Trong lòng sửng sốt, Lãnh Vũ vô cùng ao ước.
Hắn đi vào không gian truyền thừa này là vì cái gì.
Không phải là vì cảm ngộ pháp tắc không gian sao!
Chẳng bao lâu sau, hắn chính là thỏa thế mãn nguyện, cho rằng có thể dựa vào thiên phú của chính mình, cảm ngộ pháp tắc không gian, trở thành cường giả một đời.
Nhưng mà hiện thực đả kích, khiến hắn triệt để buông bỏ hy vọng.
Pháp tắc không gian, thật sự không phải cái gọi là thiên tài là có thể cảm ngộ được.
Cho tới sau này, Lãnh Vũ cho rằng căn bản không có người nào có thể cảm ngộ được pháp tắc không gian ở trong không gian truyền thừa.
Cho nên sau khi Diệp Viễn đi vào, hắn không chút lưu tình đả kích Diệp Viễn, trào phúng hắn không biết tự lượng sức mình.
Nhưng mà hôm nay, người trẻ tuổi trước mặt này lại thật sự thành công!
Hơn nữa chỉ dùng thời gian trăm năm!
Điều này khiến hắn có cỗ kích động muốn thổ huyết.
Tiểu tử này, nhất định chính là yêu nghiệt!
Hắn rõ ràng là trưởng lão Đan Tháp, thế mà cảm ngộ pháp tắc không gian biến thái như vậy.
Gia hỏa này, rốt cuộc là có bao nhiêu yêu nghiệt!
…
Trăm năm qua, mấy người Nguyệt Mộng Ly trải qua cũng không dễ dàng gì.
Mặc dù có Hiên Vũ chăm sóc, nhưng ông ấy dù sao cũng là nhị trưởng lão cao cao tại thượng, cũng không thể nào mỗi ngày đều tận tâm quản bọn họ.
Thời gian lâu dài, tóm lại cũng có nhiều chuyện khiến người khác lo lắng.
Hiên Vũ sắp xếp cho bọn họ ở trong một tòa nhà lớn trong nội thành, để cho đám người Ly Nhi vào ở.
Tất cả chi phí ăn mặc, đều do ông ấy lo.
Chỉ là, Hiên Vũ căn dặn xuống phía dưới lại là một chuyện khác.
“Thực sự là nực cười! Bây giờ Thần Nguyên Thạch hàng năm đưa chúng ta càng ngày càng ít, tiếp tục như vậy, còn tu luyện thế nào?” Bạch Quang cả giận nói.
Ly Nhi thở dài nói: “Viễn ca vừa đi đã là trăm năm, uy vọng của chàng đã sớm hầu như không còn. Nhị trưởng lão có thể niệm tình xưa với chàng, đối với chúng ta chăm sóc có thừa, đã có chút không dễ.”
Bạch Quang cả giận nói: “Chu Vi kia, chính là bắt nạt người quá đáng! Không được, ta không nuốt trôi được cục giận này, ta muốn đi tìm nhị trưởng lão!”
Ly Nhi vội vàng kéo hắn nói: “Được rồi, ngươi cũng đừng đi gây phiền toái! Trước khi Viễn ca ra ngoài, chúng ta cũng đừng đi trêu chọc thị phi! Bây giờ, ngươi đi tìm nhị trưởng lão, không nói đến chuyện ông ấy có thể gặp chúng ta hay không, cho dù ông ấy thấy, hung hăng trách phạt Chu Vi bảo hắn dừng lại, vậy sau này thì sao? Về sau Chu Vi nhất định sẽ làm trầm trọng thêm. Nếu như Viễn ca thật sự muốn ở bên trong một ngàn năm, ngươi cảm thấy phe của nhị trưởng lão, còn có thể bảo vệ chúng ta lâu như vậy sao?”
Hiển nhiên, Ly Nhi vô cùng thấu triệt tình hình hiện tại.
Vốn dĩ dựa vào thực lực của bọn họ, thì không thể nào ở trong nội thành hoàng thành Thiên Ưng.
Sở dĩ còn có thể ở lại chỗ này, hoàn toàn là bởi vì Diệp Viễn.
Nhị trưởng lão thật sự là người hiền lành khó có được, nhưng dù sao ông ấy cũng là nhị trưởng lão cao cao tại thượng, so với bọn họ những người này căn bản không ở trong một thế giới.
Ngay từ đầu, nhị trưởng lão còn có thể bởi vì quan hệ với Diệp Viễn, chiếu cố bọn họ một chút.
Nhưng mà, nhân tình cũng chỉ có tác dụng như ánh sáng.
Cường giả như nhị trưởng lão, một lần bế quan có thể là mấy trăm thậm chí là mấy nghìn năm, sao có thể vẫn luôn chiếu cố bọn họ?
Mấy người bọn họ bất quá chỉ là cư dân tầng cao nhất của hoàng thành Thiên Ưng, ở trong trạch viện như thế này, đã là vượt quy cách.
Tình huống như vậy, sao có thể không dẫn tới mọi người mơ ước?
Nguyệt Mộng Ly hiểu rất rõ, chỉ cần Diệp Viễn không trở lại, loại tình huống này sẽ kéo dài theo hướng chuyển biến xấu.
Đi tìm nhị trưởng lão, có thể có được trợ giúp nhất thời, nhưng sẽ chỉ làm cho tình huống này chuyển xấu nhanh hơn.
“Vậy… vậy cả đời chúng ta cứ để bị khinh bỉ như vậy sao?” Bạch Quang khó chịu nói.
Ly Nhi thở dài nói: “Viễn ca không ở đây, việc chúng ta cần phải làm là bảo trọng chính mình! Nếu như giữa chúng ta có bất cứ người nào tổn thương, ngươi nghĩ lại xem sẽ là hậu quả gì? Thứ hắn phải đối mặt, chính là con vật khổng lồ hoàng thành Thiên Ưng này!”
Bạch Quang biến sắc, sợ đến toát ra mồ hôi lạnh.
Tính cách của Diệp Viễn hắn tự nhiên là quá rõ ràng, một khi bọn họ và thế lực hoàng thành Thiên Ưng nổi lên va chạm, thậm chí có tổn thương gì, kết quả sẽ là vô cùng đáng sợ.
“Ly Nhi tỷ tỷ, nhiều năm như vậy rồi thiếu gia còn không có ra, sẽ không gặp phải nguy hiểm gì chứ?” Lục Nhi có chút lo lắng nói.
Ly Nhi cười nói: “Thiếu gia của ngươi lẽ nào ngươi còn không biết sao? Dù là toàn thế giới này đều cho rằng chàng đã chết, chúng ta cũng phải có lòng tin với chàng!”
Lục Nhi gật đầu, kiên định nói: “Ừm, đợi thiếu gia đi ra, nhất định sẽ lại oanh động toàn thành, hung hăng tát cho đám người ức hiếp chúng ta một cái!”
“Ha ha ha… đã qua một trăm năm rồi, trong lòng các ngươi vẫn còn mơ mộng sao? Diệp Viễn thiếu gia của các ngươi, không bao giờ có thể đi ra được nữa!”
Đúng lúc này, một tiếng cười khiến người ta căm hận vang lên, trong giọng nói tràn đầy châm chọc.
Bạch Quang nhìn người đi tới, không khỏi giận giữ, tức giận hừ nói: “Chu Vi, ngươi lại tới làm cái gì?”
Chu Vi này là hộ pháp hạ đẳng của Võ Tháp, bây giờ nhậm chức ở trong phủ thành chủ.
Nhiệm vụ chiếu cố đám người Nguyệt Mộng Ly, chính là giao trên đầu hắn.
Bởi vì nhị trưởng lão tự mình chào hỏi, mới đầu một vài năm, Chu Vi tự nhiên là không dám thất lễ.
Nhưng mà về sau, Tống Khải Dương tới tìm hắn, mua chuộc.
Kết quả là, thời gian của đám người Nguyệt Mộng Ly càng ngày càng tệ.
Thời gian lâu dài, nhị trưởng lão bế quan quanh năm, đương nhiên là thiếu quan tâm đối với đám người này.
Mặc dù ông ấy đã để Lục Dật chiếu cố đám người Ly Nhi, nhưng mà Lục Dật cũng phải tu luyện, mấy năm có thể tới một lần đã là không tệ rồi.
Lâu ngày, lá gan của Chu Vi cũng dần dần lớn.
Chu Vi tùy tiện đi vào phóng khách, cười lạnh nói: “Ta tới là muốn nói cho các ngươi, dựa theo quy củ của phủ thành chủ, từ hôm nay trở đi, hàng năm mỗi người các ngươi phải nộp thuế 50 vạn Thần Nguyên Thạch. Nếu như không giao ra được, vậy thì sớm cút ra khỏi nội thành cho ta! Nội thành chúng ta, cũng không nuôi những người rảnh rỗi!”
Một người 50 vạn, đây cũng không phải con số nhỏ.
Mặc dù Diệp Viễn để lại cho bọn họ không ít Thần Nguyên Thạch, nhưng mà dựa theo con số này mà giao, bọn họ căn bản là không chống đỡ được bao lâu.
Bạch Quang vừa nghe thế giận giữ, quát: “Chu Vi, ngươi đừng có bắt nạt người quá đáng! Chúng ta ở nơi này, là nhị trưởng lão tự mình sắp xếp, ngươi dám đối với chúng ta như vậy?”
Chu Vi cười hắc hắc nói: “Người nên tự biết mình! Nếu như ta là các ngươi đã sớm tự mình cút ra khỏi nội thành. Ở lại chỗ này, sẽ chỉ tự mình làm mất mặt Nhị trưởng lão thôi. Nhị trưởng lão ở xa vạn dặm, sao có thể lo lắng cho mấy người tiểu nhân vật các ngươi?”