Nơi cực sâu của hố Thiên Sát, có một nam tử tuấn lãng toàn thân mang đồ đen đột nhiên mở hai mắt ra, chân mày không khỏi nhíu lại.
Ánh mắt của hắn tựa như có thể xuyên thấu hư không, nhìn về phía xa vô tận.
Trên gương mặt kia không hề lộ ra vẻ gì, nhưng lại không giận mà uy.
Một lúc lâu, hắn chậm rãi mở miệng nói: "Bỏ đi, bản tọa đã đến thời khắc mấu chốt, việc này cứ giao cho hắn làm đi!”
Dứt lời, nam tử áo đen lại chậm rãi nhắm mắt lại, một cỗ sát khí ngút trời lan tràn quanh thân hắn.
...
Nhìn cái kia đạo thần niệm kia hóa thành hư vô, Diệp Viễn cũng hơi nhíu mày.
Chỉ là một đạo thần niệm thôi mà đã có uy năng như thế, vậy thực lực của bản thể thì sẽ mạnh đến bao nhiêu?
Cũng chỉ có Diệp Viễn hắn, nếu đổi lại là người khác thì tuyệt đối không khả năng trừ bỏ được thần niệm một cách nhẹ nhàng như vậy.
"Thực lực của tên kia bộc phát sẽ vô cùng thâm sâu khó lường!”
Diệp Viễn nhẹ cảm thán một tiếng, hồn lực thối lui giống như thuỷ triều, quay trở lại trong thần hồn của chính bản thân.
Lúc này, thân thể Tư Nhân đã khôi phục lại dáng vẻ duyên dáng như trước, ánh mắt nàng uyển chuyển nhìn Diệp Viễn, trong lòng cảm kích không nói nên lời.
Nàng vẫn còn tựa ở trong lòng Diệp Viễn, tư thế mờ ám vô cùng. Lúc này nàng vội vã đứng thẳng người dậy, đang muốn nói lời cảm tạ với Diệp Viễn, thế nhưng thân thể lại đột nhiên cứng đờ, có loại cảm giác như có gai ở sau lưng.
Diệp Viễn khẽ cười nói: “Không cần phải để ý đến hắn, hiện tại hắn đang bận thu Ý cảnh Sát Lục rồi, làm gì có thời gian để ý tới ngươi chứ?”
Không cần nhìn cũng biết, nhất định là U Sát đã phát hiện ra cái gì mới quét ánh mắt qua đây.
Nhưng mà đúng như Diệp Viễn nói, hiện tại hắn đang thu ý cảnh Sát Lục lại vội vàng tiêu hóa, căn bản không thể nào quản hết được.
“Phốc phốc phốc...”
Thân thể của những người khác nổ tung từng cái, khí tức của U Sát càng ngày càng kinh khủng.
Rất nhanh, Ma Đế cũng đã bị giết sạch.
Nhưng mà U Sát cũng không có chút ý tứ sẽ thu tay lại, lần này là đến phiên nhóm Tôn chủ.
Một tiếng hét thảm truyền đến, những Tôn chủ bị Ma Hóa trước đã trực tiếp bị nổ tung.
Trên mặt Liệt Hỏa lộ ra thần sắc tuyệt vọng, thân thể hắn lúc này đã sưng to thành một cái khí cầu lớn, sắp bị nổ tung trong nháy mắt.
Hắn chẳng thể ngờ được, cuối cùng người giết chết mình lại là Tôn chủ U Sát!
“Diệp... Diệp Viễn, cứu mạng! Ta… ta biết ngươi có thể cứu ta! Chỉ cần ngươi cứu ta, cái gì ta cũng đáp ứng ngươi!” Liệt hỏa gào thét lên với Diệp Viễn.
Dù Diệp Viễn đang bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn Liệt Hỏa, cười nói: “Cứu ngươi? Ngươi ba lần bốn lượt muốn giết ta, còn muốn tiểu gia ta cứu ngươi? Ngươi nghĩ nhiều quá rồi!”
Liệt Hỏa lập tức quỳ xuống, nói với Diệp Viễn: “Cầu… van cầu ngươi! Đều là ta có mắt không tròng, ta đáng chết! Ta phát thề với trời, về sau tuyệt đối sẽ không có chuyện đó xảy ra! Van cầu ngươi, mau cứu...”
“Phốc” một tiếng, một Liệt Hỏa kiêu ngạo cứ như vậy mà nổ tan tành thành đống thịt vụn.
Nhìn thấy một màn này, Tư Nhân bị một phen hết hồn.
Mười năm này, nàng và đám người Liệt Hỏa lục đục với nhau, hiện tại hắn lại chết ở trước mặt mình như vậy, điều này khiến trong lòng nàng không khỏi có chút cảm giác xót xa.
“Vì… vì sao lại có thể như vậy? Cho tới bây giờ ta chưa từng nghe qua, Tu La Hải lại có dạng chuyện như thế này xảy ra! Tôn chủ U Sát, đến cùng ngươi là dạng người gì?” Tư Nhân lẩm bẩm nói.
Hiện tại bụng nàng chất chứa đầy điểm khả nghi, hoàn toàn không rõ rốt cuộc tất cả mọi chuyện trước mắt là như thế nào.
Diệp Viễn chỉ cười nói: “Vậy ngươi có biết vì sao mỗi lần tiến nhập hố Thiên Sát, đều có Tôn chủ tử vong không? Có phải Tôn chủ đổi mới có hơi nhanh một chút?”
Nghe thấy lời này, trong lòng Tư Nhân cả kinh, bật thốt lên: “Chẳng lẽ… bọn họ đều là do U Sát giết chết?”
Diệp Viễn lắc đầu nói: “Thế thì cũng chưa chắc, nhưng mà bọn hắn chết như thế nào cũng không quan trọng, điều quan trọng là sau khi bọn họ chết thì ý cảnh Sát Lục sẽ trở lại chỗ U Sát.”
Tư Nhân hít một hơi lãnh khí, nói như vậy chẳng phải bọn họ đều là vật chứa để U Sát tồn trữ ý cảnh Sát Lục hay sao?
Lúc này, cuối cùng cái vòng xoáy khổng lồ kia cũng đình trệ lại, U Sát chậm rãi bay xuống.
Lúc này U Sát cùng trước đó tưởng chừng như là hai người khác nhau, bất luận là thực lực hay khí chất, đều có thay đổi rất lớn.
U Sát trước đây nhìn qua thì chu đáo hơn những Tôn chủ khác một chút. Nhưng giờ này khắc này thì trên người hắn lại tản mát ra một loại khí chất vương giả, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Để cho Tư Nhân ngoài ý muốn là, ngoại trừ nàng ra thì vẫn còn có hai tên Tôn chủ khác bình yên vô sự.
Một người trong đó là Tôn chủ Lãnh Huyết mà một người còn lại chính là Tôn chủ Thiên Đãng, người cùng một giuộc với Tôn chủ Liệt Hỏa.
Ánh mắt U Sát lạnh lùng nhìn một đám Ma Đế kia, ánh mắt khinh miệt khó diễn tả thành lời: “Các ngươi tự mình động thủ hay là để bản tọa tiễn các ngươi lên đường?”
Nhóm Ma Đế vừa mới đạt được thân thể, cuối cùng lại bị vị trước mắt này hủy diệt, điều này khiến bọn họ buồn bực không thôi.
Nhưng mà thân là Ma tộc cho nên căn bản bọn họ sẽ không bao giờ sợ hãi nhân loại.
"Thật buồn cười! Ngươi cho rằng hủy được thân thể của bọn ta thì chính là đối thủ của bọn ta hay sao? Ngươi tự giết chết thủ hạ của mình, hiện tại… bọn ta nhiều người như vậy ngươi còn là đối thủ của chúng ta hay sao?” Một tên Ma Đế cười lạnh nói.
U Sát hừ lạnh một tiếng, nói: "Thứ ngu xuẩn đần độn, xem ra các ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Cũng không thấy U Sát có hành động gì chỉ nghe “Keng” một tiếng, kiếm của hắn đã ra khỏi vỏ, sát ý lẫm liệt khiến người ta không tài nào mở mắt nổi!
“Cực Đạo Kiếm Sát!” Diệp Viễn nhìn thấy một kiếm này của U Sát cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Một kiếm này không phải chiêu thức nào khác mà chính là tầng thứ hai Cực Đạo Kiếm Sát của < Sát Lục Kiếm Quyết > mà Diệp Viễn đã đạt được từ trong cửa hàng Tu La trước đó!
Nhưng mà một chiêu này do chính tay U Sát xuất ra lại mạnh hơn Diệp Viễn rất nhiều!
U Sát hấp thu ý cảnh Sát Lục của tám vị tôn chủ cùng với nhiều sát tướng như vậy thì cũng có thể tưởng tượng được trình độ của môn chân ý vô thượng này kinh khủng cỡ nào.
“Xoẹt xoẹt xoẹt...”
Những nơi trường kiếm đi qua đều diệt sạch phá kiệt, dẫn đến một tràng tiếng hét thảm.
Chỉ một kích mà khí tức của từng tên trong đám Ma Đế đã bị giảm nhiều. Mặc dù một kích này không khiến bọn chúng bị mất mạng, thế nhưng rõ ràng đã khiến chúng bị thương nặng.
Ma tộc tuy mạnh, nhưng cũng không phải là thân bất tử. Khi bọn chúng bị thương tổn đến một trình độ nhất định thì vẫn sẽ phải chết.
Những tên Ma Ảnh kia mỗi một tên đều không ngừng kêu la thảm thiết, bọn chúng không ngờ U Sát lại cường hãn tới mức như thế.
"Chạy! Chạy mau! Người này quá mạnh, dựa vào trạng thái bây giờ của chúng ta căn bản không phải là đối thủ của hắn!”
Cũng không biết là ai hô lên một tiếng, cả đám Ma Đế xoay người định chạy trốn ra bên ngoài.
U Sát cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Trốn chạy? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!”
Nói xong, U Sát lại đánh ra một chiêu Cực Đạo Kiếm Sát!
Lúc này đây, sát ý càng nặng hơn trước!
Cùng lúc đó, một cỗ lực đạo quỷ dị chợt phát lạnh, thân hình tất cả Ma Đế đều đình trệ trong nháy mắt.
Chỉ trong chớp nhoáng này cũng đã đủ lấy mạng bọn chúng!
“A... !”
m thanh kêu la thảm thiết liên miên truyền đến, chỉ là những tiếng kêu kia càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không còn chút âm thanh nào.
Một đám cường giả Ma Đế thời thượng cổ đã từng quát tháo ầm ĩ, cứ như vậy mà bị U Sát liên thủ với Diệp Viễn chém giết hết!
Đương nhiên, nếu là bọn họ ở thời kỳ tột đỉnh, đừng nói đến việc bọn chúng bị U Sát giết chết, chỉ cần có thể chạy thoát khỏi bọn chúng cũng đã là không tệ rồi.
Nhưng bọn họ bị trấn áp hơn mười vạn năm, đã sớm là nỏ mạnh hết đà.
U Sát chém giết một đám Ma Đế, nhưng cũng không buồn không vui, ánh mắt quét nhìn về hướng Diệp Viễn.