Đúng lúc này, Thiên Vũ đột nhiên đứng dậy.
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Chỉ thấy hai hốc mắt hắn đỏ rực, cả người giống như gặp ma vậy.
Diệp Viễn nhìn thấy dáng vẻ này của Thiên Vũ, cũng không khỏi sững sờ: “Thiên Vũ sư huynh?”
Thiên Vũ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó đột nhiên mở mắt ra nói: “Diệp sư đệ, không được đi ra! ông nội bọn họ… bọn họ sẽ hiểu!”
Một câu này, mười mấy chữ, Thiên Vũ lại dường như đã dùng cạn hết cả sức lực.
Đặc biệt là nửa câu sau, hắn như là nghẹn ngào nói ra.
Nói xong, hắn đã lệ rơi đầy mặt.
Quyết định như vậy, đối với hắn mà nói thật sự quá tàn khốc.
Thiên Vũ là do Thiên Phong nắm tay dạy dỗ, cảm tình giữa bọn họ, người của u Vân Tông ai ai cũng biết.
Vậy mà bây giờ, Thiên Vũ lại nói từ bỏ Thái Thượng trưởng lão!
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Thiên Vũ, hốc mắt đều đỏ ngầu.
Tất cả mọi người đều trầm mặc lại, quyết định này đối với tất cả bọn họ mà nói đều là một quyết định cực kỳ khó khăn.
Vậy nhưng dường như Lâm Phong biết được sự việc xảy ra trong này, giọng nói của hắn lại vang lên không đúng lúc.
“Diệp Viễn, ta biết ngươi đều nghe thấy hết! Ngươi xem, ta tốt bụng hẹn ngươi ra gặp mặt trò chuyện, ngươi đừng để ta phải động thủ. Thế này đi, từ bây giờ trở đi, cứ cách mỗi một khắc, ta lại giết một tên tù binh u Vân Tông, cho đến khi nào ngươi chịu ra thì thôi!”
Đệ tử u Vân Tông nghe những lời này, hận không thể ra ngoài xé nát Lâm Phong.
Vậy nhưng không thể không nói, lời của Lâm Phong giống như nghẹn lại ở yết hầu bọn họ, khiến bọn họ vô cùng khó chịu.
Diệp Viễn bất đắc dĩ nói: “Mọi người cũng nghe thấy rồi, chúng ta không thể giương mắt mà nhìn Thái Thượng trưởng lão bọn họ chết trước mặt chúng ta đúng không? Mọi người yên tâm, ta đi một lát rồi quay lại, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Thân hình Diệp Viễn khẽ động, vượt qua một đám đệ tử u Vân Tông.
Vậy nhưng đúng vào lúc này, một thân ảnh khác lại đứng chắn trước mặt hắn, chính là Thiên Vũ!
“Diệp Viễn, không phải ta sợ chết! Nhưng đi tìm đường chết như thế này, thật sự không đáng! Chúng ta bất cứ ai cũng có thể chết, riêng ngươi là không thể! u Vân Tông không cỏ ngươi, cũng chính là hoàn toàn mất đi hi vọng báo thù!” Thiên Vũ nói chắc như đinh đóng cột.
Trong lòng Diệp Viễn cảm động nhưng lại cười nói: “Thiên Vũ sư huynh, yên tâm đi, ta không phải là tự tìm đường chết đâu.”
Thiên Vũ hiểu cực kỳ rõ cách làm người của Diệp Viễn, nhưng chỉ biết đại trận hộ tông là át chủ bài cuối cùng của Diệp Viễn, nào dễ tin lời của hắn như vậy?
Cho dù Diệp Viễn đã đột phá Hóa Hải Cảnh, cũng không thể nào là đối thủ của Hà Minh Đức được!
Đi ra như vậy, không phải tự tìm đường chết thì là gì?
“Diệp sư đệ, nếu như ngươi nhất định phải đi ra, vậy hãy giết ta trước đi! Nếu ngươi nhất quyết muốn đi ra, ta biết ta không thể giữ được ngươi, nhưng ta có thế giết chính mình!”