Lần nữa trở lại u Vân Tông, Mai Trăn cảm thấy như đã cách cả một đời.
Bị Vạn Kiếm Tông bắt giam lại, Mai Trăn mới biết, kẻ năm đó suýt chút nữa khiến u Vân Tông bị hủy diệt lại chính là Vạn Kiếm Tông!
Hắn tự báo gia môn, căn bản chính là đưa dê vào miệng cọp.
Những ngày mới bị bắt, hắn bị phong ấn nguyên lực, làm những việc tạp dịch hạ đẳng nhất ở Vạn Kiếm Tông, công việc bẩn thỉu cực nhọc gì cũng đều phải làm.
Hắn vốn cho rằng, chẳng mấy chốc sẽ bị kiếu tra tấn này dày vò cho đến chết. Ai ngờ được qua ít ngày, người của Vạn Kiếm Tông không những giải phong ấn nguyên lực cho hắn, mà còn phụng dưỡng hắn ăn uống no đủ ngon lành.
Mặc dù không thể rời khỏi Vạn Kiếm Tông, nhưng so với những ngày trước, quả thật là giống như thần tiên vậy.
Cho đến trước đây mấy ngày, Phó Tông HỔ đến tìm hắn, thì thầm nói cho hắn biết, sẽ đích thân đưa hắn trở về tông môn.
Đầu tiên Mai Trăn tưởng là mình nghe nhầm rồi, chờ lúc hắn xác định được đó không phải là ảo giác thì hắn vô cùng kích động.
Hơn nữa, trước mặt còn là một vị cường giả Thần Du cảnh!
Lúc Phó Tông Hổ nói chuyện với mình, lại dùng cả ngữ khí thương lượng đế nói chuyện.
Đây là muốn đùa giỡn cái trò gì đây.
Có điều dọc đường đi Phó Tông Hổ cũng không hề nói tại sao lại thả hắn về.
Mặc dù lời nói vô cùng khách khí, nhưng vừa nhắc đến chuyện này, thì lại nói không rõ ràng.
Có điều Mai Trăn cũng không so đo, có thế trở về u Vân Tông, hắn đã vô cùng mãn nguyện rồi.
“Thái Thượng trưởng lão! Tông chủ! Vậy mà… vậy mà mọi người đều đã trở vê rồi!
Mai Trăn nhìn thấy Thiên Phong và Lạc Thanh Phong, kinh ngạc đến giọng nói cũng nghẹn ngào rưng rưng.
Hai người này bị nhốt trong nhà tù, dựa vào thực lực của u Vân Tông, làm sao có thể cứu bọn họ ra được?
Cho dù bây giờ chiến lực của Diệp Viễn có khiến người ta phải sợ hãi đi chăng nữa, cũng không thể nào giết đến Xung Thiên Phong của Thiên Càn Tông mà cứu hai người này ra.
“Ha Ha, cũng giống như ngươi, bọn ta có thể trở về u Vân Tông, đều là nhờ công lao của Diệp Viễn!” Thiên Phong khẽ cười nói.
“Diệp… Diệp Viễn!”
Quả đúng là Diệp Viễn!
Nhưng mà, rốt cuộc làm sao mà hắn làm được? Mai Trăn lại càng nghi hoặc.
“Được rồi, chút nữa chúng ta sẽ từ từ nói sau, bây giờ còn có khách ở đây.” Thiên Phong cười nói.
Mai Trăn sững sờ, gật gật đầu lùi sang một bên.
Đứng phía sau Phó Tông Hổ còn có CỔ Thiên Hựu và Lý Tuấn Kiệt, bọn họ hiểu rõ tình hình ở đây, nên Phó Tông Hổ dẫn bọn chúng đi theo.
Phó Tông Hổ đến trước mặt Diệp Viễn, cười nhạt nói: “Ngưoi chính là Diệp Viễn phải không? Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên! Việc của Thiên Tà Tông ta đã nghe nói rồi, ngươi lại có thể dựa vào thực lực Hóa Hải cảnh tầng hai, trực tiếp giết chết Hồn Hải cảnh tầng một Mao Nguyên Cơ, đúng thật là không thể tưởng tượng được!”
Từ Tử Huy và Bao Tam Quý nghe những lời này thì cực kỳ kinh hãi!
Hóa Hải Cảnh giết chết Hồn Hải Cảnh?
Chuyện này… đúng thật là do thiếu niên mười mấy tuổi trước mắt này làm được sao?
Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều đọc được từ trong ánh mắt của đối phương vẻ chấn kinh!
Chẳng trách thành chủ đại nhân lại xem trọng Diệp Viễn như vậy, thiên phú đáng sợ như thế, không xem trọng mới là kỳ lạ!
Những kẻ đứng đầu lớp người trẻ tuổi của bắc vực kia, so ra cũng không bằng được thiếu niên này!
Diệp Viễn lại nhàn nhạt nói: “Tiền bối quá khen rồi, chút thực lực nông cạn này của Diệp Viễn, e là cũng không đáng một đồng ở trước mặt tiền bối.”
Phó Tông Hố khẽ cười, nói: “Người chúng ta cũng đã đưa về rồi, có phải ngươi cũng nên giữ lời hứa?”
“Đó là đương nhiên.”
Diệp Viễn cũng không già mồm, hơi bấm niệm pháp quyết, thả Tân Nham ra.