Mấy người nghe Diệp Viễn nói xong cũng đã khắc sâu nhận thức về Thanh Linh Thụ. Nhưng chính vì thế, bọn họ càng không có lòng tin với thứ thuốc bột này của Diệp Viễn.
Có điều HỔ Nhung đã ra lệnh, bọn họ đành phải làm theo, rắc bột phấn lên người mình.
Bột phấn này có mùi cực kì gắt mũi, khiến bọn họ váng đầu hoa mắt một hồi.
“Bột phấn này có độc, nhưng độc tính không cao, thích ứng là được rồi. Các ngươi đừng nên vận công bức độc ra, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả!”
Những người này đang định vận công bức độc, Diệp Viễn liền nói ngay.
Sắc mặt HỐ Nhung âm trầm khó đoán, hỏi: “Vì sao… vì sao ngươi không có vấn đề gì?”
Diệp Viễn lườm hắn một cái, thản nhiên nói: “Bởi vì trông ta đẹp trai!”
Linh Thụ
Ngoại hình của Diệp Viễn rất đẹp trai nhưng chắc chắn không phải nhờ hắn đẹp trai mà không có phản ứng với độc dược.
Song, tất nhiên Diệp Viễn sẽ không nói chuyện mình có Nguyên Từ Linh Mộc cho đám người này, chút độc ấy đối với những cường giả cấp sáu mà nói thì chẳng đáng là gì, nhịn một chút là được.
Chỉ có điều bọn họ vẫn rất nghi ngờ hiệu quả của bột phấn, khi tiến vào đại trận, cả đám vận dụng mười thành công lực, chỉ sợ đám dây kia quấn lấy mình.
Diệp Viễn thì bước tới rất tự tin, ngênh ngang vào đại trận.
Khi bọn họ tới gần cây Thanh Linh, tộc nhân của tộc Ám Ma Hổ phát hiện, dây đó không chỉ không bò về phía mình mà còn có vẻ sợ hãi tránh xa.
Chứng kiến tình huống này, rốt cuộc bọn họ cũng biết Diệp Viễn không hề khoác lác.
Người ta có bản lĩnh thực sự!
Chẳng trách một tiểu tử mới cấp bốn đã dám hùng hồn nói mình tới bắt Thanh Linh Thụ, chỉ một lọ thuốc bột nho nhỏ của người ta đã dễ dàng giải quyết vấn đề khiến cả đám cường giả cấp sáu bọn họ đau đầu rồi.
“Đại ca, bột phấn này của huynh thật là thần kỳ, mấy cái dây đó né chúng ta luôn rồi!” Bạch Quang cũng tấm tắc liên tục.
Diệp Viễn cười nói: “Vạn vật trong đất trời tương sinh tương khắc, cây Thanh Linh này đúng là rất lợi hại nhưng có vài thứ nó cũng phải kiêng kị. Bột phấn này lấy Lộc Sinh Thảo làm thuốc dẫn để dung hợp một số dược liệu rồi luyện chế nên nó gọi là bột Lộc Sinh, đây chính là một trong những thứ mà Thanh Linh Thụ kiêng kị. Lộc Sinh Thảo có đẳng cấp không cao, chỉ đến cấp năm, nhưng nếu Thanh Linh Thụ dính phải độc của nó thì độc này sẽ như ôn dịch ngăn chặn Mộc nguyên lực trong cơ thể cây. Những cái dây này đều là dây con của Thanh Linh Thụ, cho nên chúng hết sức kiêng kỵ bột Lộc Sinh.”
Hổ Nhung và tộc nhân đứng bên cạnh nghe giải thích mà choáng váng cả đâu, gã Diệp Viên này hiếu biết quá sâu về Thanh Linh Thụ này rồi?
Vạn vật trong đất trời tương sinh tương khắc, đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng ai có thể biết được đâu là thiên địch của loại cây hiếm gặp như Thanh Linh Thụ?
Chẳng lẽ tên tiểu tử này là một bộ từ điển sống?
Bạch Quang giơ một ngón tay cái, chân thành tán thưởng từ đáy lòng: “Đại ca quả là đại ca, thật lợi hại!”
Diệp Viễn cười mắng: “Đây là ngày đầu ngươi quen biết ta chắc? Những thứ này đã coi là gì?”
Hổ Nhung và tộc nhân lại đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy không còn gì đế nói.
Việc mà HỔ tộc bố trí mười năm vẫn chưa giải quyết được, Diệp Viễn dùng một lọ bột phấn liền xử lí xong, thế này vẫn chưa coi là gì ư?
Vậy đối với Diệp Viễn, loại việc như thế nào mới được tính là đáng để ý?
“Lúc gần tiếp cận bản thể của Thanh Linh Thụ thì các ngươi phải cẩn thận một chút. Linh mạch nơi đây đã hoàn toàn bị Thanh Linh Thụ chiếm cứ rồi, dây rợ rễ cây của nó có thể len lỏi đến khắp mọi ngõ ngách, lát nữa các ngươi kiềm chế những nhánh dây của nó giúp ta, để ta đối phó với bản thể.” Diệp Viễn trịnh trọng nói.
“Ngươi tự đối phó bản thế?” Hổ Nhung trừng to mắt nhìn, hoàn toàn không thể tin tưởng nổi.
Hổ Nhung biết bản lĩnh của Diệp Viễn không nhỏ, cho nên mới có thể kiềm chế đại bộ phận tinh lực của Thanh Linh Thụ.
Nhưng dựa theo ý tưởng của Hổ Nhung, người tấn công chủ đạo vẫn nên là hắn, dù sao thì thực lực của Diệp Viễn hiện còn quá thấp.