ứng Thiên Nhai biết, việc hắn dấu diếm Diệp Viễn về độ nguy hiếm của động phủ thượng cổ này đã khiến cho Diệp Viễn khó chịu trong lòng. Cho nên sau đó hắn luôn kiên định đứng về phía Diệp Viễn, chính là để nhận được sự tha thứ của Diệp Viễn.
Rốt cuộc, ứng Thiên Nhai cũng hiểu được, muốn ra khỏi động phủ thượng cổ này còn phải trông chờ vào Diệp Viễn.
Cho nên vừa rồi hắn bước vào trận pháp truyền tống không chút do dự chính là để biếu hiện lập trường kiên định của mình.
“ứng Thiên Nhai, ngươi đừng có tâng bốc Diệp Viễn thái quá như thế! Nơi đây quỷ khí lan tràn, không chừng có đầy rẫy nguy hiếm rình rập, bây giờ đã vội nói đây là con đường chính xác, cẩn thận lại tự vả mặt mình đấy!” Bùi Văn Cường nói.
ứng Thiên Nhai cười lạnh: “Có bản lĩnh ngươi đừng đi theo! Đã theo tới rồi còn dám đứng đó nói mát, thật là mặt dày như tường thành! Ngươi xem Hạ đại sư người ta từ lúc đi vào có dám thở ra câu nào không, đấy mới gọi là thức thời!”
Hạ Thư Minh lại đỏ bừng cả mặt, nhưng để bảo vệ tính mạng, hắn vẫn thức thời ngậm chặt miệng không nói.
Đàm Ngũ đã chết, địa vị của hắn lúc này thật sự rất xấu hổ, vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.
“ứng Thiên Nhai, ngươi muốn chết à!”
“Sao hả? Ta sợ ngươi chắc?”
Hai người cãi qua cãi lại, không khí lập tức căng thẳng lên.
Diệp Viễn thở dài nói: “Bùi Văn Cường, ngươi cũng nên yên tĩnh chút đi. Hiện giờ mọi người đã cùng bước lên một con thuyền, nếu ngươi thực sự muốn tìm đường chết, ta cũng không ngăn ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn sống sót ra ngoài thì đàng hoàng chút cho ta! Còn dám gây chuyện, lần sau ta không dám bảo đảm sẽ xảy ra chuyện gì đâu đấy!”
Bùi Văn Cường biến sắc: “Diệp Viễn, ngươi dám đe dọa ta?”
Diệp Viễn cười nói: “Đe dọa ngươi? Chút thực lực của ta, làm sao dám đe dọa ngươi? Hoặc là, ở nơi này, ta còn cần phải đe dọa ngươi sao?”
Trong động phủ này nguy hiểm trùng trùng, căn bản là không cần phải đe dọa.
Vào thời điểm gặp nguy hiểm, Diệp Viễn chỉ cần thuận theo thời thế là được rồi.
Bùi Văn Cường cũng biết hiện tại còn phải dựa vào Diệp Viễn nhiều, lời đe dọa không phải đe dọa này cũng rất thực dụng, gã hừ lạnh một tiếng, thực sự ngậm miệng không nói nữa.
Đoàn người tiếp tục thăm dò tiến về phía trước, dọc đường đi thận trọng từng bước, nhưng cũng không thấy có nguy hiểm gì xuất hiện.
Không rõ đã đi bao lâu, không gian trước mắt bỗng trớ nên trống trải, đó là một mảnh đất rộng rãi thoáng đãng.
“ủa, thơm quá đi.”
“Mùi gì thế nhỉ, thật là thơm quá!”
Đột nhiên, một mùi hương bay đến, chui vào mũi mọi người, lập tức khiến bọn họ có cảm giác hương thơm thấm vào gan ruột.
Diệp Viễn thấy bọn họ lộ vẻ say mê, không khỏi biến sắc, vội vã hô lên: “Đừng ngửi, mùi hương này có độc!”
Nhưng, đã quá muộn rồi…
“Bịch, bịch, bịch
Đám người cùng đi đồng loạt nhũn người ngã xuống, hiển nhiên đã trúng độc.
“Sao… sao ta thấy toàn thân vô lực, không vận dụng được chút nguyên lực nào thế này?”
“Rốt cuộc đây là thứ quỷ gì mà vừa ngửi một chút đã mất sạch nguyên lực?”
Cả đám võ giả ai oán không ngớt, ai cũng không ngờ tới mình lại trúng chiêu.
Võ giả Vô Lượng cảnh gục trên mặt đất, không thế nhúc nhích, võ giả Thiên Khải Cảnh thì đỡ hơn, nhưng tình hình cũng không được tốt lắm.
Tiếng hét cảnh báo của Diệp Viễn cũng đã nổi tác dụng, những võ giả khác đã kịp thời phong bế khứu giác của mình, cho nên mới có thể phòng ngừa khí độc thâm nhập sâu hơn.
“Các ngươi quá bất cẩn! Động phủ này nơi nào cũng có bẫy rập, mùi hương đó rõ ràng có vấn đề, các ngươi lại vẫn cứ trúng chiêu.” Diệp Viễn cau mày nói.