Trong mắt hắn, phần lớn thành chủ vì mưu tư lợi, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của võ giả.
Nhưng mà Diệp Viễn thì khác, tính tình hắn trời sinh không bị trói buộc, cũng không thích loại ràng buộc của thân phận tuần sát sứ này.
Nhưng mà vì bảo vệ người bên cạnh mình, hắn không ngừng làm cho hoàng thành Thiên Ưng phát triển lớn mạnh, còn kết giao với dạng thế lực lớn như Vạn Bảo Lâu.
Gặp phải loại chuyện này, cũng chỉ có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Ninh Thiên Bình hiểu rõ, với tính khí của Diệp Viễn, thật sự không muốn để ý tới dạng chuyện thế tục như này.
Sau khi Ninh Thiên Bình lui ra, không lâu sau một đám người đi tới.
Người đi đầu là một nam tử trung niên, tu vi Thiên Thần tầng tám, là người mạnh nhất đoàn người này.
Người kia nhìn thấy Diệp Viễn, lập tức ôm quyền cười to nói: “Đã sớm nghe nói Diệp Dược Sư thanh niên đắc chí, hôm nay gặp mặt quả nhiên không phải tầm thường!”
Diệp Viễn cũng chắp tay cười nói: “Thành chủ Hứa Quang khí thế phi phàm, cũng không phải người thường, tương lai đột phá Chân Thần, ở trong tầm tay. Đến đây đến đây, ngồi xuống rồi nói.”
Mọi người phân chủ khách ngồi xuống, Diệp Viễn nói: “Đan dược Hứa Quang thành chủ yêu cầu, Diệp mỗ sẽ mau chóng luyện thành, xin thành chủ kiên trì chờ hai ngày.”
Hứa Quang cười to nói: “Không vội, không vội. Ta biết đan đạo Diệp Dược Sư vô song, sao lại có thể sốt ruột? Hứa mỗ biết rõ mời Diệp Dược Sư xuất thủ không dễ, đương nhiên không thể bạc đãi ngài. Ở chỗ này của ta có một trọng bảo, xin Diệp Dược Sư xem qua.”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Ồ? Hứa thành chủ nói trịnh trọng như vậy, vậy thì Diệp mỗ thật sự muốn xem xem. Thiên Bình, ngươi dặn dò đám người Tả thành chủ chuẩn bị tiệc tối, khoản đãi Hứa thành chủ.”
Ninh Thiên Bình hơi nghi hoặc, có điều vẫn đáp một tiếng rồi lui ra ngoài.
Hứa Quang lấy ra một cái khay nhỏ, ánh mắt Diệp Viễn có chút ngưng lại, nhất thời cảm giác được cái khay này bất phàm, đúng là một kiện Chân Thần Huyền Bảo!
“Diệp Dược Sư, món bảo vật này tên là… Tỏa Không Vô Ngân!”
Hứa Quang nói rồi, đột nhiên không khí xung quanh đều như cứng lại, tất cả đều trở nên không chân thực.
Hai mắt Diệp Viễn híp lại, nhưng mà không lộ ra quá nhiều vẻ kinh ngạc.
Hứa Quang vẫn cười híp mắt nói: “Một khi phát động, không gian xung quanh sẽ tập trung lại! Người bên ngoài không vào được, người bên trong… không ra được! Ha ha, Diệp Dược Sư, ngươi là ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, hay là muốn mấy huynh đệ chúng ta động thủ đây?”
Diệp Viễn nhìn Hứa Quang, lạnh lùng nói: “Mấy người các ngươi, là người của Tử Hồn Môn?”
Hứa Quang hơi biến sắc mặt, nói: “Làm sao ngươi biết?”
Diệp Viễn nhìn “Hứa Quang”, thản nhiên nói: “Ngươi ngụy trang không tệ, chỉ tiếc… không gạt được ánh mắt của ta. Thuật ngụy trang có tạo nghệ như thế, trừ Tử Hồn Môn ta cũng không nghĩ được ai khác.”
Tu luyện tới Lục Chuyển Kim Thân hoàn mỹ, Diệp Viễn có được rất nhiều lợi ích.
Lần này Diệp Viễn tẩy tinh phạt tủy, dựng lại thân thể, thị lực cũng tăng lên rất cao.
Mà Nhật Nguyệt Thiên Đồng theo Diệp Viễn lao ngày, dựa vào nhãn lực hoàn mỹ của Diệp Viễn, uy lực đâu chỉ tăng lên một bậc?
Bây giờ, nhãn lực của Diệp Viễn có thể dùng hỏa nhãn kim tinh để hình dung cũng không quá.
Mấy người “Hứa Quang” này vừa mưới tiến vào, đã bị Diệp Viễn nhìn thấu.
Đoàn người này chính là năm sát thủ mà Tử Hồn Môn phái tới.
Mà “Hứa Quang” chính là Lục Tâm, cường giả Chân Thần tầng bốn.
Lục Tâm nhìn Diệp Viễn, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, có điều rất nhanh, hắn liền thoải mái, mở miệng nói: “Đều nói Diệp Dược Sư trọng tình trọng nghĩa, vô cùng coi trọng người bên cạnh mình, quả nhiên không sai! Ngươi là đã nhìn thấu chúng ta nên mới đuổi tiểu tử Ninh gia kia đi. Xem ra, ngươi là sợ ngộ thương hắn.”