Ở Loạn Ma Hải, cho dù là ở trong một thành trì, một lời không hợp liền rút đao cũng là cực kỳ phổ biến.
Chỉ cần không phải tàn sát, sẽ không có ai để ý đến ngươi.
Cho nên người không có thực lực đều phải cụp đuôi mà đối nhân xử thế.
Nơi đây không có bất kỳ quy củ nào có thể nói, tất cả đều là thực lực tối cao.
Vì sinh tồn, các võ giả tự nhiên sẽ kéo bè kéo phái. Đơn độc ở chỗ này, là rất khó để sống sót.
Vân Sát Thành chỉ là một cái thành nhỏ, nhân khẩu cũng không nhiều.
Tất nhiên nơi đây không phải điểm dừng chân của Diệp Viễn, mục tiêu chân chính của hắn, là trung tâm của Loạn Ma Hải – Sát Lục Chi Nguyên!
Mà Vân Sát Thành thì có truyền tống trận đi Sát Lục Chi Nguyên.
Ngoại trừ truyền tống trận, muốn đi vào Sát Lục Chi Nguyên còn cần một đồ vật khác, đây cũng là một trong những mục đích của Diệp Viễn.
Vừa ngủ, Diệp Viễn ngủ đến không biết trời đất, mãi đến giữa trưa ngày thứ hai mới tỉnh lại.
Vừa ra cửa, Diệp Viễn lập tức phát hiện ra bầu không khí có chút không đúng.
“Nghiêm đương gia, các ngươi đây là… làm sao thế?”
Mặt Nghiêm Tuấn trầm như nước, một người ngồi ở chỗ kia im lặng không lên tiếng, trong hốc mắt lại mơ hồ có chứa nước mắt, cái này khiến Diệp Viễn vô cùng kinh ngạc.
Tuy là vũ lực của Nghiêm Tuấn không cao lắm, nhưng mà ở trong ấn tượng của Diệp Viễn thì hắn tuyệt đối là một hán tử. Chuyện gì có thể khiến hắn một mình ở chỗ này yên lặng rưng rưng?
Nghiêm Tuấn căn bản là không có nghe thấy lời nói của Diệp Viễn, vẫn đờ ra ở chỗ cũ.
“Nghiêm đương gia?” Diệp Viễn đi qua nhẹ nhàng thử chạm vào Nghiêm Tuấn gọi.
Nghiêm Tuấn đột nhiên thức tỉnh nói: “Diệp… Diệp dược sư! Ngươi… ngươi tỉnh rồi?”
Một bộ dáng vẻ thất hồn lạc phách của Nghiêm Tuấn khiến cho Diệp Viễn sinh ra dự cảm không tốt.
“Nghiêm đương gia, ngươi đây là làm sao vậy? Những người khác đâu? Phu nhân và Linh Nhi đâu?” Diệp Viễn hỏi.
Nghiêm Tuấn vừa nghe thấy, nước mắt liền không ngừng được chảy xuống, nức nở nỏi: “Linh Nhi, nàng… nàng…”
Diệp Viễn biến sắc nói: “Linh Nhi làm sao?”
“Sáng sớm hôm nay chúng ta đi giao nhận hàng, Sương Nhi và Linh Nhi ở lại trong nhà trọ. Sương Nhi chỉ là rời khỏi một lúc, không ngờ… không ngờ…”
Nói đến đây, Nghiêm Tuấn nghẹn lại, thật sự là không nói được nữa.
Sắc mặt Diệp Viễn hơi trầm xuống, nói: “Không thấy Linh Nhi nữa?”
Nghiêm Tuấn khó khăn gật đầu, bi thương không thôi.
Mấy năm trước, hắn chính là ở trong Vân Sát Thành này đánh mất con gái, kết quả tiêu tốn hết gia tài mới miễn cưỡng giữ được tính mạng của con gái.
Từ đó về sau, Nghiêm Tuấn cũng là liều mạng kiếm tiền nuôi gia đình, chính là vì để trị liệu bệnh dữ của con gái.
Không ngờ được thời gian qua đi mấy năm, một màn giống như vậy lại xảy ra lần thứ hai.
Diệp Viễn cũng là rất có hảo cảm với đứa bé Nghiêm Linh này, không ngờ được số mệnh của nàng đã khiến hắn động lòng trắc ẩn.
Yên lặng chốc lát, Diệp Viễn hỏi: “Nghiêm đương gia, trước tiên không cần bối rối, nói với ta một chút tình huống lúc đó.”
Nghiêm Tuấn cũng là khoát tay một cái nói: “Tình huống cũng không có gì đặc biệt, chỉ là Sương Nhi rời đi chốc lát, lúc quay về phòng thì không thấy bóng dáng Linh Nhi, hầu như… hầu như cùng lần trước giống nhau như đúc! Ta đã nhờ cậy Lưu đại ca bọn họ đi ra tìm, nhưng mà đã qua nửa ngày, một chút tin tức cũng không có.”
Hai mắt Diệp Viễn tỏa sáng nói: “Giống như lần trước? Ngươi biết, lần trước rốt cuộc là ai ám toán Linh Nhi không?”
Nghiêm Tuấn lại là lắc đầu nói: “Chúng ta căn bản là không có nhìn thấy mặt thật của người kia, hắn chỉ bảo chúng ta giao địa nguyên tinh đến địa điểm chỉ định. Chúng ta nghe thấy có tiếng trẻ sơ sinh khóc, liền đi tìm Linh Nhi. Lúc trở về nhìn thì đã sớm không có hình bóng của địa nguyên tinh nữa.”
Nghe Nghiêm Tuấn miêu tả, Diệp Viễn trầm tư không thôi.
Lần trước, hiển nhiên đối phương cũng định giết con tin, chỉ là không ngờ được mệnh của Linh Nhi lại lớn như vậy, cứng đầu qua mấy năm trời, thế cho nên cuối cùng được Diệp Viễn chữa khỏi hoàn toàn.
Nếu như chỉ là bắt cóc tống tiền mà nói, sợ rằng thủ pháp của đối phương cũng không khác gì lần trước.
Đang nói chuyện, Lưu Vũ Sinh hùng hùng hổ hổ đi tới.
“Nghiêm đương gia, các huynh đệ đã đi xung quanh hỏi, cũng không có tin tức của Linh Nhi. Có điều…” Nói đến đây, Lưu Vũ Sinh chần chờ.
Nghiêm Tuấn sững sờ, đột nhiên nói: “Có điều cái gì? Lẽ nào…”
Lưu Vũ Sinh gật đầu, đưa lên một tờ gấy, Nghiêm Tuấn nhận lấy rồi nhìn, sắc mặt không khỏi đại biến.
Diệp Viễn ở phía sau thấy được rõ ràng, trên tờ giấy viết: “Tối nay giờ tý, nhà kho thành bắc, một tỷ địa nguyên tinh, chỉ cho một mình Nghiêm Tuấn tới đây, một tay giao tiền một tay giao người!”
Quả nhiên, thủ đoạn không khác gì lần trước.
Giống như là có người để mắt tới Nghiêm Tuấn, cùng một thủ đoạn như vậy mà lại sử dụng ở trên người hắn đến hai lần!
Không hề nghi ngờ, đây cùng là một người gây nên.
Diệp Viễn thông qua thủ pháp tổn thương kinh mạch kia có thể thấy được, đối phương tuyệt đối là một võ giả thực lực rất mạnh.
Diệp Viễn lặng lẽ rời khỏi đoàn người, đi tới trên đường phố.
Sau nửa canh giờ, Diệp Viễn vuốt vuốt một đoạn hương ngắn ở trong tay, cười nói: “Không ngờ được là phải dùng đến ngươi rồi.”
Diệp Viễn cầm trong tay, chính là Dẫn Hồn Hương lúc trước dùng để tìm Lục Nhi. Có điều Dẫn Hồn Hương hắn luyện chế lần này cao cấp hơn lần trước rất nhiều, nhận biết đối với hồn lực cũng là nhạy cảm hơn.
Hắn chậm rãi đi tới gian phòng của Linh Nhi, đẩy cửa phòng ra, phát hiện Lâm Sương đang ở bên trong cầm một bộ quần áo của Linh Nhi đờ ra.
Diệp Viễn thở dài, nói với Lâm Sương: “Phu nhân không cần đau lòng, ta có biện pháp tìm được Linh Nhi.”
Sắc mặt Lâm Sương vốn như tro tàn, trong mắt dường như là không có chút sức sống. Nghe lời Diệp Viễn nói, nàng lập tức nhảy dựng lên, túm lấy cánh tay của Diệp Viễn, giống như bị điên nói: “Diệp dược sư, ngươi… ngươi nói thật?”
Diệp Viễn gật đầu đáp: “Thật ra ta đã có chỗ suy đoán, chỉ là còn cần xác minh một chút mà thôi. Phu nhân, có quần áo bình thường nào mà Linh Nhi hay mặc không, ta mượn dùng một chút.”
Rốt cuộc trong mắt Lâm Sương cũng tỏa sáng thần thái, liên tục gật đầu nói: “Diệp dược sư chờ ta ở đây, ta lấy cho ngài!”
Không đến bao lâu sau, Lâm Sương đem một bộ quần áo ra, Diệp Viễn trực tiếp đưa nó và Dẫn Hồn Hương vào một chỗ rồi châm lửa.
Cùng lúc đó, trong lòng Diệp Viễn hơi động một chút, tiểu Hỏa liền xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Tiểu Hỏa, ngươi theo Dẫn Hồn Hương, xem bọn hắn giấu Linh Nhi ở nơi nào.”
“Vâng, đại ca!”
Tiểu Hỏa lĩnh mệnh, hóa thành một sợi hỏa diễm theo một luồng mùi thơm ngát ra khỏi phòng.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Sương chấn động không nói nên lời.
Tiểu Hỏa đi rồi, Diệp Viễn nói với Lâm Sương: “Thực ra, trong lòng phu nhân và Nghiêm đương gia cũng có một chút suy đoán đúng không? Chỉ là người kia, các ngươi cảm thấy không thể trêu vào, cho nên không nguyện ý suy nghĩ nhiều. Lần này cứu được Linh Nhi trở về, ngươi và Nghiêm đương gia cũng không cần ở lại vũng nước đục này nữa, ra ngoài Loạn Ma Hải mưu chút sinh kế đi.”
Diệp Viễn biết rõ máu tanh và tàn khốc ở Loạn Ma Hải, không có vũ lực, căn bản là tuyệt đối không có cách nào bảo đảm được an toàn của người nhà.
Loại phương pháp chạy hàng mưu sinh này, thoạt nhìn là món lời kếch sù, nhưng cũng chỉ là máy kiếm tiền bị người thả rông mà thôi.
Quyền sinh sát vẫn là bị thao túng ở trong tay người khác.
Đừng nói là Nghiêm Tuấn, cho dù là dạng lão luyện như Lưu Vũ Sinh cũng không có khả năng là đối thủ của đối phương.