“Tỷ tỷ nói đồ chơi này đáng tiền là tốt rồi, nếu không hôm nay ta còn không biết nên làm gì bây giờ. Ha ha, nếu như vậy thì Tinh Nguyệt Kiếm có thể thuộc về ta không? A… ta sẽ viết giấy nợ một tỷ địa nguyên tinh cho tỷ.” Diệp Viễn nói.
Nhìn thấy một mình Thải Nguyệt trở lại trên đài, khóe miệng Ngũ Kiếm Đồng thoáng qua một tia cười lạnh.
“Hừ hừ, ta biết tên tiểu tử kia giả bộ mà, lần này tự chơi mình rồi chứ gì? Đồ nhà quê chưa từng nhìn thấy cảnh đời, sợ rằng còn không biết cửa hàng Thiên Duyên có bao nhiêu đáng sợ đi?”
Ngũ Kiếm Thanh và Bành Yến ở một bên nhìn thấy tình huống này, cũng là vui mừng như điên.
Hai người bọn họ hận Diệp Viễn tới thấu xương, lần này Diệp Viễn đắc tội cửa hàng Thiên Duyên đúng là tự tìm chết mà, thật là hả lòng hả dạ!
Lúc này Thải Nguyệt đã khôi phục lại bộ dạng quyến rũ, đứng trên đài vẫn động lòng người.
“Để mọi người đợi lâu rồi, thật sự xin lỗi, chúng ta tiếp tục hội đấu giá. Không biết có còn ai ra giá Tinh Nguyệt Kiếm này cao hơn nữa không? Nếu như không có, nó sẽ thuộc về Diệp công tử rồi. Ngoài ta, từ hôm nay trở đi, Diệp công tử chính là khách quý của cửa hàng Thiên Duyên, nếu như hắn ở thánh địa xảy ra chuyện gì, thì cửa hàng Thiên Duyên chúng ta nhất định sẽ truy cứu tới cùng!”
Lời nói của Thải Nguyệt làm cho tất cả mọi người đều sửng sốt.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội!
Lời nói này của Thải Nguyệt chính là đang cảnh cáo những người có ý đồ xấu kia, không nên có ý định làm chuyện giết người đoạt bảo này.
Đương nhiên, cảnh cáo của cửa hàng Thiên Duyên rất có uy lực.
Ngũ Kiếm Đồng biến sắc, lớn tiếng nói: “Thải Nguyệt, đây là chuyện gì? Ngươi đừng nói với ta là tên tiểu tử kia thực sự có một tỷ địa nguyên tinh đó!”
Thải Nguyệt cười, nói với Ngũ Kiếm Đồng: “Trên người Diệp công tử, đích xác là có một tỷ địa nguyên tinh, không thiếu xu nào! Nếu như Ngũ công tử muốn Tinh Nguyệt Kiếm thì có thể tiếp tục tăng giá, ta lại mời Diệp công tử đi ra. Có điều Diệp công tửvửa nói với ta, hắn nhất định phải có Tinh Nguyệt Kiếm này, cho dù là hai tỷ, hắn cũng sẽ theo tới cùng.”
Sắc mặt Ngũ Kiếm Đồng trở nên cực kỳ khó coi, trên mặt có cảm giác nóng bừng.
Hắn tưởng người ta là dế nhũi, không ngờ được người ta lại là cường hào!
Hai tỷ!
Chà chà, lời nói này thật khí phách!
Cho dù là trưởng lão Vô Tương cảnh của gia tộc bọn hắn, cũng không dám tùy tiện nói có thể xuất ra hai tỷ địa nguyên tinh!
Một Thần Du cảnh nho nhỏ, lại có thể xuất ra nhiều địa nguyên tinh như vậy, quá đáng sợ rồi.
“Chúng ta đi!”
Trong phòng đấu giá đều là người có thân phận, làm sao Ngũ Kiếm Đồng có mặt mũi đợi được?
Nghi ngờ người ta không có tiền, kết quả người ta lại có nhiều tiền hơn mình.
“Khoan đã! Ngũ công tử đã mua Tam Sinh Thạch, vậy thì xin hãy để địa nguyên tinh lại đã.” Thải Nguyệt nhàn nhạt nói.
Thân hình Ngũ Kiếm Đồng cứng lại, không thế làm gì khác hơn là dừng lại.
Cửa hàng Thiên Duyên cũng không phải là nơi mà một Ngũ gia nho nhỏ bọn họ có thể chọc nổi.
Chỉ là Thánh Địa Xích Hà chỉ là thánh địa cửu phẩm nên cửa hàng Thiên Duyên mới không có cường giả Đạo Huyền Cảnh trấn giữ.
Đường đường thánh địa nhất phấm, nên cửa hàng Thiên Duyên cũng có không ít cường giả Đạo Huyền cảnh.
Bất đắc dĩ, Ngũ Kiếm Đồng đành cắn răng, trả xong số địa nguyên tinh rồi mang theo Tam Sinh Thạch đi.
Có điều Ngũ gia này cũng là người biết hàng, lúc Ngũ Kiếm Đồng đưa Tam Sinh Thạch cho gia chủ Ngũ gia thì lập tức bị mắng ngay tại chỗ.
Sáu mươi triệu địa nguyên tinh, mua một cái hàng dởm như vậy, hắn còn không biết xấu hổ mà lấy ra!
Đương nhiên, đấy là chuyện sau này.