"Trên tay ngươi có một món chuẩn Thần khí, thảo nào vừa rồi lúc đạt được Thiên Vương Chuông không hề có một chút kích động nào.” Hắc Ảnh có chút ngoài ý muốn nói.
Hắn cho rằng với dạng thực lực như Diệp Viễn thì khi đạt được Thánh khí siêu phẩm hẳn là sẽ hưng phấn không thôi. Nhưng Diệp Viễn nhìn thấy Thiên Vương Chuông lại giống như giếng nước yên tĩnh.
“Là… là… Long Chiến đại nhân sao?”
Bỗng nhiên một giọng nói nghi ngờ vang lên, Long Đằng cũng không biết tỉnh lại từ lúc nào lập tức hiện thân ra.
Nghe trong lời nói của hắn thì đúng là có quen biết với Hắc Ảnh kia.
“Không ngờ, trên đời này vẫn còn có người nhớ đến bản tọa! Ồ, ngươi lại là khí linh, đường đường một người của Long tộc vậy mà lại trở thành khí linh cho người khác, thực sự hết sức mất mặt!” Bóng đen tức giận không vui nói.
Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, nói: “Các hạ thân là Long tộc, không phải cũng thành người cai quản hay sao, so với Long Đằng tiền bối thì tốt hơn bao nhiêu?”
Diệp Viễn người này có tính bao che nhất, nghe Hắc Ảnh hạ thấp Long Đằng tất nhiên là rất khó chịu cho nên ngay cả xưng hô cũng bỏ qua.
Chuyện mà Diệp Viễn khó chịu thì mặc kệ đối phương có là Thiên Vương lão tử cũng không thể khiến hắn lùi bước nửa bước.
“Diệp Viễn, không được vô lễ! Long Chiến đại nhân, chính là… chính là cường giả Thần Đạo! Bàn Long Phá Thiên Chưởng chính là do Long Chiến đại nhân sáng tạo nên!”
Long Đằng vô cùng tôn kính Long Chiến, thậm chí đến mức sùng bái, cho nên không hề để bụng thái độ vừa rồi của hắn.
Nghe lời nói của Long Đằng xong thì Diệp Viễn cũng kinh hãi không thôi. Không ngờ, Hắc Ảnh trước mắt này lại là cường giả Thần Đạo!
Hơn nữa Bàn Long Phá Thiên Chưởng mà Diệp Viễn tu luyện lại chính là do Hắc Ảnh trước mắt này sáng tạo ra.
Tu luyện Bàn Long Phá Thiên Chưởng lâu ngày, Diệp Viễn thật sự cảm nhận sâu sắc được sự cường đại của môn võ kỹ này. Khi tu luyện nó tới cực hạn, tuyệt đối không hề thua kém Cửu Dương Phần Thiên của Linh Chá Thần Vương!
Có thể sáng chế ra dạng võ kỹ hàng đầu này thì tất nhiên người đó phải là một nhân vật kinh thiên động địa.
Chỉ là cho dù đối phương có cường hãn đi chăng nữa thì thái độ của hắn cũng làm cho Diệp Viễn hết sức khó chịu.
"Cường giả Thần Đạo thì thế nào, vật đổi sao dời, còn không phải chỉ còn lưu lại một luồng tàn hồn hay sao?” Diệp Viễn không hề khách khí một chút nào.
“Ha ha, thật là một tiểu tử cuồng vọng! Có phải ngươi cho rằng chỉ dựa vào một đạo tàn hồn thì sẽ không làm gì được ngươi? Hay là ngươi cho rằng, dựa vào chuẩn thần khí trong tay ngươi thì có thể ngăn trở được bản tọa?” Long Chiến cười lạnh nói.
Diệp Viễn không yếu thế chút nào nói: "Vậy thì các hạ có thể đến thử một chút!”
Long Đằng đứng một bên nghe được thì toát mồ hôi lạnh.
Tiểu tử Diệp Viễn này, thật sự quá kiêu ngạo!
Long Chiến đại nhân chính là cường giả Thần Đạo chân chính đấy!
Thần Cảnh là đại biểu cho vô địch! Dù chỉ là một luồng tàn hồn, cũng không phải cường giả Đế Cảnh có thể khinh nhờn chứ đừng nói gì là một Thiên Khải Cảnh nho nhỏ như Diệp Viễn.
Nhưng mà Long Đằng cũng biết, sở dĩ Diệp Viễn như vậy tất cả cũng đều là vì hắn. Ngoài sự kinh hãi thì trong lòng Long Đằng ấm áp không thôi.
Nhưng mà, Long Chiến cũng không nổi giận như trong tưởng tượng của Long Đằng, ngược lại hắn chỉ trầm mặc.
Một lát sau, Long Chiến mở miệng nói: “Giết ngươi thì cần gì đến bản tọa tự mình ra tay? Đừng nói bản tọa không cho ngươi cơ hội, ngươi thật sự muốn khiêu chiến Truyền Thừa Chung Cực?”
Diệp Viễn cũng hơi ngoài ý muốn một chút, hắn đã làm tốt chuẩn bị cho một trận đại chiến, không ngờ Long Chiến lại bằng lòng để cho hắn khiêu chiến Truyền Thừa Chung Cực!
Xem ra, Long Chiến rất có lòng tin đối với Truyền Thừa Chung Cực này, hắn cho rằng Diệp Viễn không có khả năng vượt qua được.
“Thật buồn cười, ngươi cảm thấy tiểu gia giống như là đang nói đùa với ngươi hay sao?” Diệp Viễn nói.
"Tiểu tử cuồng vọng vô tri, rồi ngươi sẽ hối hận!” Long Chiến nói.
“Sợ rằng, người hối hận chính là ngươi!” Diệp Viễn đối chọi gay gắt.
"Chờ đã!” Bỗng nhiên Long Đằng cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, mở miệng nói: “Long Chiến đại nhân, Truyền Thừa Chung Cực mà ngài nói, không phải là Long Thần Chi m chứ?”
“Xem ra, thứ ngươi biết cũng không ít! Không sai, chính là Long Thần Chi m! Làm sao, hối hận rồi?” Long Chiến hơi chế nhạo nói.
Diệp Viễn nghe vậy, khinh thường nói: "Ngươi cho rằng loại phép khích tướng thấp kém này sẽ khiến ta thuận theo? Trong từ điển của tiểu gia không có hai chữ hối hận này!”
“Không được! Diệp Viễn, ngươi không thể khiêu chiến Long Thần Chi m!” Long Đằng trực tiếp cắt đứt lời nói của Diệp Viễn, khuyên nhủ: “Long Thần Chi m, chính là một trong mấy môn võ kỹ mạnh nhất của Long tộc! Long Thần Chi m vừa ra thì sơn hà bị nghiền nát, càn khôn điên đảo, thậm chí còn có khả năng diệt thế! Dựa vào thực lực của ngươi bây giờ, căn bản là không có khả năng vượt qua được!”
Long Chiến cười nói: “Yên tâm, bây giờ trên đời này đã không còn người có thể tu luyện Long Thần Chi m tới loại trình độ kia. Long Thần Chi m nơi này uy lực cũng không bằng một phần trăm vạn của trước đó.”
Sở hữu võ kỹ có uy lực diệt thế thì sẽ cường hãn đến bực nào? Cho dù là uy năng bằng một phần trăm vạn, cũng không phải một võ giả Thiên Khải Cảnh nho nhỏ có thể chống cự.
Tất nhiên Long Đằng biết được uy lực của Long Thần Chi m cho nên mới nói ra, Long Chiến cảm thấy Diệp Viễn không có khả năng tiếp nhận cái khảo nghiệm này.
Nhưng mà, hắn đã sai!
“Ha ha, võ kỹ mạnh nhất của Long tộc sao? Ngược lại tiểu gia ta lại cảm thấy rất hứng thú đấy! Ta thật sự muốn nhìn xem, cái uy lực của Long Thần Chi m này mạnh đến cỡ nào!” Diệp Viễn khẽ cười nói.
Long Đằng biến sắc, hắn biết tính bướng bỉnh của Diệp Viễn đã trỗi dậy.
Hắn ở chung với Diệp Viễn lâu ngày, cho nên có chút hiểu rõ tính khí của tên tiểu tử này.
Một khi tính bướng bỉnh của Diệp Viễn trỗi dậy thì ngay cả chín con rồng cũng không kéo lại nổi. Nhưng mà nói đi nói lại thì từ trước đến nay nếu không có cái khí thế như thế này thì những thiên tài lớn lên làm sao có thể trở thành cường giả chân chính?
“Khá lắm, tiểu tử có cốt khí, hy vọng một lát nữa ngươi vẫn còn có thể cười được!” Long Chiến thản nhiên nói.
Không có ai hiểu rõ uy lực của Long Thần Chi m hơn hắn. Một tên tiểu tử Thiên Khải Cảnh, cho dù có nghịch thiên đi chăng nữa cũng không có khả năng chống đỡ liên tục.
Võ kỹ mạnh nhất của Long tộc, chẳng lẽ là thứ để đùa giỡn hay sao?
Long Chiến quay sang nói với Long Đằng: “Tiểu tử, ngươi trở thành khí linh của người khác cũng không tính, đằng này ánh mắt tìm truyền nhân của ngươi cũng khiến người ta thật sự không dám khen tặng! Dạng ngu xuẩn như thế này mà ngươi cũng để ý đến!”
Long Đằng chỉ lắc đầu nói: “Hắn cũng không phải là truyền nhân mà ta chọn, đó chính là truyền nhân do Hạo Thiên Thạch Bi lựa chọn! Long Thần Chi m tuy mạnh, thế nhưng trong mắt của ta, hắn cũng không phải không có chút cơ hội sống sót nào!”
“Hạo Thiên Thạch Bi! Chẳng lẽ tiểu tử này là Thiên Mệnh Chi Tử? Điều này… điều này làm sao có thể?” Nghe được cái tên này, rốt cuộc Long Chiến cũng thay đổi sắc mặt.
Long Đằng gật đầu nói: "Tác dụng của Hạo Thiên Tháp cũng chỉ là dùng để che giấu Hạo Thiên Thạch Bi! Nó đã lựa chọn ai làm truyền nhân, thì một khí linh nho nhỏ như ta làm sao có thể chi phối được?”
Long Chiến yên lặng sau đó trầm mặc.
Tin tức này làm cho hắn chấn động quá mức mãnh liệt.
Hạo Thiên Thạch Bi là cái tên kinh thiên động địa trong lịch sử nhân loại, bây giờ lại xuất hiện một lần nữa. Mà người thiếu niên trước mắt này, lại chính là người mà tấm bia đá Hạo Thiên kia tuyển định làm truyền nhân!
Mỗi một đời truyền nhân của Hạo Thiên Thạch Bi, sau cùng đều sẽ lớn lên thành cường giả kinh thiên.
Mỗi một lần Hạo Thiên Thạch Bi xuất hiện, cũng sẽ kèm theo loạn thế.
Mỗi khi đến thời điểm loạn thế, Truyền nhân của Hạo Thiên Thạch Bi đều sẽ phát huy tác dụng hết sức quan trọng.
Cho nên được xưng là Thiên Mệnh Chi Tử!
Mà một bên, Long Thần Chi m đã được phát động...