Cảnh giới của Đạo Cảnh và võ đạo khác nhau, không thể nào liếc mắt mà nhìn thấu.
Hơn nữa Đạo Cảnh hư vô mờ mịt, người bình thường căn bản không thể nào đo lường được.
Nhưng mà, Phiêu Vũ Thiên Tôn chỉ liếc mắt đã nhìn thấu.
Từng người trưởng lão Đan Thần Các thì khiếp sợ, bọn họ biết rõ Diệp Viễn nhất định là cường giả Đạo Cảnh, lại không ngờ được Diệp Viễn lại là cường giả Đạo Cảnh đại viên mãn.
Đạo Cảnh khác với cảnh giới võ đạo, ở giữa sơ kỳ Đạo Cảnh và Đạo Cảnh đại viên mãn, cho dù Luyện Dược Sư bình thường có nỗ lực trả giá suốt đời cũng không thể nào đạt được.
Đối với đại đa số Luyện Dược Sư mà nói, Đạo Cảnh đại viên mãn chính là bỉ ngạn.
Nhưng mà Diệp Viễn tuổi còn trẻ, lại đã đạt đến Đạo Cảnh đại viên mãn, thật sự là khó tin, bọn họ sao có thể không khiếp sợ.
Nhìn lại Diệp Viễn lần nữa, hình tượng của Diệp Viễn ở trong mắt bọn họ trở nên cao hơn rất nhiều.
“Lẽ nào, Phiêu Vũ tiền bối đã đạt được Tổ Cảnh? Nếu thật như vậy thì vãn bối làm càn rồi!”
Rất nhanh, Diệp Viễn liền khôi phục bình tĩnh, hỏi ngược lại.
Phiêu Vũ cười nói: “Tổ Cảnh, nào có dễ dàng đạt được như vậy? Có điều, bản tôn cũng không còn xa nữa! Còn về nhìn ra cảnh giới của ngươi, đợi đến lúc ngươi đạt đến được cảnh giới của bản tôn, tự nhiên vừa nhìn là thấy ngay.”
“Thì ra là thế!”
Mặt ngoài Diệp Viễn bình tĩnh nhưng trong lòng thì vô cùng khiếp sợ.
Ý trong lời nói của Phiêu Vũ Thiên Tôn, là hắn chỉ còn cách Tổ Cảnh một bước ngắn.
So với Đạo Cảnh, Tổ Cảnh càng thêm hư vô mờ mịt, càng thêm khó nắm bắt.
Mặc dù Diệp Viễn đã là Đạo Cảnh đại viên mãn, nhưng mà đối với Tổ Cảnh vẫn không có chút đầu mối nào.
“Còn trẻ tuổi đã là Đạo Cảnh đại viên mãn, tiền đồ sáng lạn.” Phiêu Vũ Thiên Tôn cảm khái nói.
“Phiêu Vũ tiền bối quá khen rồi!” Diệp Viễn nói.
“Ha ha, không nói nhiều nữa, nếu ngươi đã muốn khiêu chiến ta, vậy thì bắt đầu đi, cho ngươi chọn đan dược.” Phiêu Vũ thản nhiên nói.
Diệp Viễn gật đầu, hắn cũng có chút căng thẳng.
Dạng đối thủ như Phiêu Vũ Thiên Tôn, cũng không phải tùy tùy tiện tiện là có thể gặp được.
So với cường giả Thiên Tôn, Luyện Dược Sư Đạo Cảnh đại viên mãn càng thêm khó gặp được.
“Hay là, luyện chế Thiên Kiếp Hỗn Nguyên Đan đi, không biết ý của Phiêu Vũ tiền bối như thế nào?” Diệp Viễn nói.
“Ừm? Thiên Kiếp Hỗn Nguyên Đan chính là đan dược đỉnh phong của võ giả ngũ chuyển kim thân luyện thể, có chút không dễ luyện chế, ngươi nhất định phải luyện chế nó?” Phiêu Vũ Thiên Tôn nói.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Nó đi.”
Phân cấp đan dược cũng không có cái nào phân chia rõ ràng, đều là đan dược có độ khó cấp chín, đương nhiên độ khó cũng không thể nào giống nhau như đúc.
Giống như trước đó Diệp Viễn luyện chế Mộc Vũ Hồi Mộng Đan, độ khó rất lớn, gần như không cách nào tưởng tượng được.
Độ khó luyện chế của Thiên Kiếp Hỗn Nguyên Đan này cũng xem như là rất cao ở trong thần đan cấp năm có độ khó cấp chín.
Đối với Diệp Viễn mà nói, luyện chế loại đan dược phổ biến như Nhật Nguyệt Thiên Thanh Đan, Ngọc Hoa Dũ Tam Đan mới là thích hợp nhất.
Mặc dù thực lực Diệp Viễn rất mạnh, nhưng mà luận kinh nghiệm luyện đan, lý giải đối với dược tính của linh dược, hắn sao có thể so được với Phiêu Vũ Thiên Tôn đã sống mấy trăm vạn năm?
Sự lựa chọn này, đối với Diệp Viễn mà nói cũng không sáng suốt.
Phiêu Vũ Thiên Tôn gật đầu, phất tay áo một cái, một dược đỉnh xuất hiện ở trước mặt.