Tuyên bố Cơ Thanh thua, nhưng đáp án của hắn lại đúng hết; tuyên bố Cơ Thanh thắng, nhưng đáp án mà hắn đưa ra còn nhiều hơn so với đáp án chuẩn thì những đáp án viết thừa ra này, rốt cuộc là thế nào?
Cuối cùng Dương Tu chỉ đành đi tới bên cạnh Tinh Uyên hoàng giả cung kính nói: “Tinh Uyên đại nhân, ngài xem nên xử lý thế nào đối với kết quả trận đấu này?”
Tinh Uyên lúc này lại nhắm mắt, chỉ điềm đạm nói ra ba chữ: “Cơ Thanh thắng.”
Giọng nói không to, nhưng mọi người đều nghe thấy rất rõ ràng.
Đồng Văn Xương run người, ánh mắt chợt đỏ lên.
Kìm nén cơn giận tột cùng trong lòng, Đồng Văn Xương hành lễ với Tinh Uyên rồi cung kính nói: “Tinh Uyên đại nhân, Văn Xương xin cả gan hỏi, Cơ Thanh đưa ra nhiều đáp án linh tinh như vậy, tại sao lại có thể dành phần thẳng cơ chứ? Lẽ nào là chỉ vì hắn có thể trả lời đúng hết so với những đáp án có trong đáp án chuẩn kia sao?”
Đồng Phương Thạc kinh ngạc, vội vàng nói: “Văn Xương, câm mồm lại cho ta! Tại sao lại dám vô lễ với Tinh Uyên đại nhân như vậy!”
Ai ngờ Tinh Uyên chỉ khẽ khoát tay ngăn hẳn lại, rồi lãnh đạm nói: “Đáp án chuẩn? Đáp án chuẩn ở đâu? Nếu như nói cần phải có đáp án chuẩn, thì đáp án mà Cơ Thanh đưa ra chính là câu trả lời tiêu chuẩn!”
“Hả!
I#
Lời của Tinh Uyên vừa dứt, tất cả mọi người đều xôn xao!
Đáp án của Cơ Thanh lại là đáp án chuẩn sao?
Làm sao lại có thể như vậy được chứ?
Nhưng đáp án của Cơ Thanh còn nhiều hơn cả đáp án của bảy vị Đan Vương!
Đáp án của hắn là đáp án chuẩn, nói như vậy không phải là, thực lực của hắn còn mạnh hơn bảy vị đại Đan Vương cộng lại sao?
Loại kết quả này nghe ra nhất định chính là nói mơ giữa ban ngày!
Nếu như lời này là do người khác nói ra, đương nhiên mọi người sẽ cho rằng đó là lời nói khoác lác, nhưng lời này lại do chính Tinh Uyên hoàng giả nói!
Tinh Uyên hoàng giả là ai chứ?
Chính là người có uy quyền nhất trong giới luyện dược ở trung ương Vương Thành!
Có ai dám nghi ngờ lời hắn nói ra cơ chứ?
Có ai dám nghi ngờ lời hắn nói ra cơ chứ?
“Cơ Thanh này đúng là nghịch thiên mà, lại có thể liệt kê ra nhiều tổ hợp như
vậy!”
“Lẽ nào trước đó hắn đã biết hôm nay có những loại linh dược nào được mang lên rồi sao? Nếu không thì sao hắn có thể đưa ra được nhiều đáp án như thế trong thời gian ngắn như vậy?”
“Đúng vậy, tên tiểu tử này đúng là yêu nghiệt, mà hắn lại chỉ viết một mạch là xong, giống như đã biết kết quả từ trước, chẳng nhẽ đúng là hắn đã biết trước đáp án?”
“Biết cái con khỉ! Ngươi không thấy sao, đáp án hắn ra còn nhiều hơn mấy cái so với đáp án chuẩn nữa là!”
“Ta vừa đếm qua, Cơ Thanh đưa ra tổng cổng là một trăm hai mươi đáp án, nhiều gấp đôi đáp án mà Đồng Văn Xương đưa ra! Đúng là quá ghê gớm!”
Đồng Văn Xương hồn siêu phách lạc nhìn xung quanh, mắt như hoa lẽn.
Trên bức tường dày đặc đáp án mà Cơ Thanh viết ra, hơn nữa tất cả đáp án hắn đưa ra đều đúng!
Lẽ nào nól, kiến thức cơ bản của tên tiểu tử này, còn mạnh hơn cả bảy vị đại Đan Vương cộng lại sao?
Vậy nếu so sánh hắn với Diệp Viễn, không phải là đem đom đóm so với ánh trăng à!
Diệp Viễn vẫn ngồi im như không phải chuyện liên quan tới mình, lúc này đột nhiên đứng dậy, đi về phía Đồng Văn Xương, trên mặt nở nụ cười nói: “Đây mới chỉ là bẳt đầu, phía sau vẫn còn đặc sắc lắm! Ngươi có thể tiếp tục cười, nếu không cười, sẽ không còn gì thú vị nữa.”
Nói xong, Diệp Viễn lập tức trở lại khu vực của mình, nói với vị chuẩn Đan Vương kia: “Có thế bắt đầu vòng thi thứ hai rồi.”
Vị chuẩn Đan Vương kia ngây người ra: “Hả? ồ, ồ!”
Nói rồi, ánh mắt của vị chuẩn Đan Vương đó nhìn về phía Dương Tu, đợi hắn ra lệnh.
Dương Tu gật đầu nói: “Vòng thi thứ hai, phân tích đan dược, bắt đầu!”
Lúc này Đồng Văn Xương mới như bừng tỉnh, nhưng phản ứng đầu tiên của hẳn là tức giận!
Cơn giận bộc phát!