Có điều… Diệp Viễn hắn chỉ là một đại Đan sư trung cấp, lại có thể khiến một chuẩn Đan Vương như Đồng Văn Xương sau này không còn tự tin mà luyện đan được sao?
Nghe thật nực cười!
Nhưng dù sao nhìn thấy tia hy vọng cuồi cùng này, Tiêu Trường Phong vẫn cảm thấy tốt hơn so với tuyệt vọng!
Có thể điều chế ra được Hạo Linh Bồi Nguyên Đan, nói không chừng Cơ Thanh này còn mạnh hơn cả Đồng Văn Xương.
Bên phía Tiêu gia lúc này ai nấy đều mặt mày ủ rũ.
Không ai trong số bọn họ có niềm tin với Diệp Viễn, một đại Đan sư trung cấp đấu với một chuẩn Đan Vương, không phải là trò cười sao?
Ngược lại bên phía Đồng gia lại đang vô cùng mừng rỡ.
“Ha ha ha, Văn Thọ, làm tốt lắm!” Đồng Văn Xương ôm chầm lấy Đồng Văn Thọ, vui sướng nói.
“Ha ha… May mắn thôi, nếu không phải Tiêu Như Phong thất bại khi trùng kích lên Hóa Hải, thì chưa chắc đệ đã có cơ hội.”
“Văn Thọ à, ngươi không cần phải khiêm tốn như vậy! Ta còn không biết trình độ của Tiêu Như Phong hay sao, cho dù hắn có ở trạng thái tốt nhất, cũng chưa chắc đã thắng nổi ngươi. Cho dù có mạnh hơn ngươi, nhưng cũng chẳng được mấy phần.”
Đồng Văn Thọ gật đâu đáp: “Tiếp theo đành nhờ hết cả vào Văn Xương huynh rồi!”
Đồng Văn Xương vừa nghe thì vui mừng nói: “Ha ha, giờ ta rất muốn lên sàn đấu ngay! Tên tiểu tử đó sớm đã khiến ta không vừa mắt rồi, lần này ta sẽ cho hắn biết, thế nào là luyện đan!”
Đồng Văn Thọ cười nói: “Nghe nói tên tiểu tử đó chỉ là một đại Đan sư trung cấp, với thực lực của huynh, hoàn toàn có thể nghiền ép hắn! Nhưng Văn Xương huynh cấn thận vẫn hơn, Tiêu gia cũng không phải là đồ ngốc, nếu đã cử hắn tới, nhất định là có chỗ hơn người.”
Đồng Văn Xương lại tỏ ra không quan tâm nói: “Có điểm nào hơn người chứ? Ta sớm đã nghe ngóng rồi, tên tiểu tử này cũng chỉ có thế luyện ra được Ngọc Long Tĩnh Tâm Đan mà thôi. Nhiều lắm thì hắn cũng chỉ có thể luyện ra được đan dược cấp ba, sợ gì chứ. Nếu như cảnh giới của hắn không bằng ta thì việc gì ta phải lo lắng đây, chẳng qua cũng chỉ là một đại Đan sư trung cấp, quá yếu!”
Đồng Văn Thọ cười cười, cũng không phản bác gì. Hắn biết lời Đồng Văn Xương nói là thật. Với trình độ thiên tài của Đồng Văn Xương, hắn không thể nào thua dưới tay một tên đại Đan sư trung cấp trẻ người non dạ được.
Thiên tư của Đồng Văn Thọ không kém, thậm chí còn có thể nói là rất lợi hại.
Nhưng trong Đồng gia, hắn lại luôn tỏ ra trầm ổn hơn Đồng Văn Xương, có thể thấy hai người bọn họ hoàn toàn khác biệt.
Nếu ngay cả một tiểu tử đại Đan sư mà Đồng Văn Xương cũng không xử lý được, thật sự sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Đúng lúc này, Đồng Phương Thạc cũng đi tới chỗ Đồng Văn Xương, nói: “Văn Xương, xử lý gọn tên tiểu tử đó, khiến Tiêu gia phải cút khỏi Vương Thành này! Chúng ta đã chuẩn bị nhiều năm như vậy, cũng chỉ để đợi tới ngày hôm nay thôi!”
Đồng Văn Xương cười nói: “Cha yên tâm, con đi rồi sẽ về ngay!”
Nói rồi, một chân hắn đá văng Đỗ Thành sang một bên, rồi bước thắng tới đài thi đấu.
Nhưng Diệp Viễn cũng đã trông thấy cảnh này!
Lúc này hắn tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng càng bình tĩnh thì càng chứng tỏ cơn thịnh nộ trong hắn càng lớn!
Đồng Văn Xương đi tới trước mặt Diệp Viễn, đắc ý cười nói: “Tiểu tử, vừa rồi ở ngoài kia chắc ngươi có nằm mơ cũng không ngờ rằng đối thủ của ngươi lại là ta phải không? Ha ha, ta sẽ giữ cho ngươi chút thể diện!”
Diệp Viễn lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh nói: “Hy vọng lát nữa ngươi vẫn còn cười được.”
“Tại sao chứ? Ha ha ha… thật đúng là nực cười mà! Nếu như ngươi đã muốn chọc ta cười, vậy chúc mừng ngươi, ngươi thành công rồi đó! Nhưng ta cũng muốn xem xem, lát nữa là ngươi hay là ta ai mới là người cười cuối cùng!” Đồng Văn Xương tỏ ra vô cùng đắc ý.
Dương Tu nhìn thấy Diệp Viễn, sắc mặt mất đi vài phần tự nhiên.
Một người quyền uy như hắn lại bị một tên không có tiếng tăm gì lên mặt chất vấn, hơn nữa lại còn để hắn chất vấn thành công, nói thế nào cũng thấy vô cùng mất mặt.
Hắn cũng dự rằng, không tới ngày mai cả Vương Thành đều sẽ biết chuyện này.