Diệp Viễn gầm nhẹ một tiếng, vẫy tay, tất cả đan dược đều được thu vào trong dược đỉnh.
Ngay sau đó, một cỗ khí thế mênh mông bành trướng, bộc phát ra từ trên người hắn.
Tất cả tiếng hoan hô của mọi người đều lập tức im bặt!
Dưới thanh thế của Diệp Viễn, khí tràng của Cô Hồng Thiên Tôn Đan Đạo giống như trẻ sơ sinh, yếu đuối đến cực điểm.
Sắc mặt Cô Hồng Thiên Tôn cuồng biến, pháp quyết trên tay không khỏi cứng lại.
Chỉ nghe "Phốc" một tiếng, mùi khói khét lẹt truyền ra từ trong dược đỉnh, trực tiếp trở thành phế đan.
Hắn luyện chế đan dược cấp chín, vốn đã là cố gắng hết sức, làm sao có thể vượt qua được áp lực nặng nề như thế của Diệp Viễn?
Với hắn, cỗ khí thế này của Diệp Viễn giống như núi Thái Sơn nghiền ép, căn bản không có chút sức phản kháng nào.
Trên mặt Cô Hồng Thiên Tôn lộ ra biểu cảm kinh hãi đến cực điểm.
Nhưng mà hắn cũng không nổi trận lôi đình, mà rất nhanh đã bị cảnh Diệp Viễn luyện đan hấp dẫn.
Không chỉ riêng hắn, các đệ tử của hắn cũng đều bị cảnh tượng luyện đan của Diệp Viễn hấp dẫn đến hoa mắt.
Tại loại địa phương như Cực Bắc thảo nguyên này, gặp được một người có thuật luyện dược kinh thế hãi tục như vậy, đối bọn hắn không khác gì nắng hạn lâu ngày gặp trận mưa rào.
Mỗi một chiêu thức của Diệp Viễn đều cực kỳ mỹ cảm, cực kỳ đạo uẩn.
Trong mắt bọn hắn, Diệp Viễn cũng không phải là đang luyện đan, mà là đang diễn hóa đại đạo!
Thuật luyện dược bậc này quả thực là đăng phong tạo cực, không thể tưởng tượng nổi!
Trong lúc tất cả mọi người than thở kinh ngạc, Diệp Viễn ngưng đan thành công.
Một lúc lâu sau Cô Hồng Thiên Tôn mới tỉnh ngộ lại từ trong rung động, sau đó lại ở trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, hắn khom người thi lễ với Diệp Viễn: "Tu vi đan đạo của Cơ đại sư thông thiên, Cô Hồng bái phục!"
"Cái này... Cô Hồng đại nhân đường đường là Thiên Tôn, vậy mà lại hành đại lễ đối với một tên Chân Thần cảnh như vậy?"
"Rung động! Quá mức rung động! Ta cứ tưởng rằng tu vi đan đạo của Cô Hồng đại nhân đã đăng phong tạo cực, ai ngờ thực lực đan đạo của Cơ đại sư còn mạnh hơn so với Cô Hồng đại nhân không chỉ gấp trăm lần a!"
...
Trên quảng trường Thiên Hồi, âÂm thanh chấn kinh liên tiếp vang lên.
Đường đường là Đan Thần thất tinh vậy mà lại thi lễ đối với một tên Đan Thần lục tinh, chuyện này làm sao có thể không khiến người ta sợ hãi thán phục?
Những võ giả này không thông về Đan Đạo, cũng không hiểu rõ được sự chênh lệch giữa Cô Hồng Thiên Tôn cùng Diệp Viễn.
Thế nhưng, Cô Hồng Thiên Tôn thân là Luyện Dược sư cho nên hắn hiểu được chính mình cùng Diệp Viễn có sự chênh lệch quá lớn!
Tuy hắn là Đan Thần thất tinh, nhưng mà có thể luyện chế ra Thần đan cấp bảy cũng đã vô cùng có hạn.
Thần đan cấp bảy đạt tới độ khó cấp ba trở lên, nếu cảnh giới không đủ thì căn bản luyện chế không ra.
Cho nên khi hắn nhìn thấy thực lực của Diệp Viễn, lập tức kinh động giống như gặp được Thiên Nhân.
Về phần bọn người Tống Tào thì đã sớm hóa đá tại chỗ.
Sư tôn như Thần, vậy mà lại thua như thế?
Người trẻ tuổi như tiểu thí hài này, tại sao lại có thể có thực lực Đan Đạo đáng sợ đến như vậy?
"Cái kia... trên phương diện Đan Đạo, Cô Hồng còn có nhiều nghi hoặc, không biết Cơ đại sư có nhàn rỗi chỉ điểm cho Cô Hồng Âmột hai hay không?" Cô Hồng Thiên Tôn bồi tiếp cẩn thận nói.
Diệp Viễn thản nhiên nói: "Đan đạo tại Cực Bắc thảo nguyên bị rớt lại phía sau, lần này Cơ mỗ đến đây, coi như là tặng ngươi một trận tạo hóa đi."
Cô Hồng Thiên Tôn nghe xong không khỏi vui mừng quá đỗi.
Trên con đường Đan Đạo của hắn, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì đời này của hắn cũng chỉ như vậy mà thôi.
Nhưng nếu có người chỉ điểm, nhất là dạng đại sư như Diệp Viễn đây chỉ điểm thì hoàn toàn khác nhau.
"Đa tạ Cơ đại sư chiếu cố, Cô Hồng chết muôn lần cũng khó báo đáp hết." Cô Hồng kích động không thôi, tiếp tục cung kính thi lễ với Diệp Viễn.