Trong chốc lát, những tiếng cảm thán kinh ngạc không ngừng vang lên.
Chuyện này thật sự nằm ngoài sự tưởng tượng của tất cả mọi người!
Rõ ràng Diệp Viên đã bị thương thành như vậy, nhưng trong chốc lát Thất Hoàng Tử lại ngã vật ra, người cười cuối cùng lại là Diệp Viễn, tuy trông bộ dạng lúc này của hắn vô cùng thảm hại, nhưng cũng không quá nguy hiểm tới tính mạng.
Hơn nữa nếu trận này Diệp Viễn thắng, hắn sẽ danh chính ngôn thuận trở thành đệ nhất cao thủ của Vương Thành!
Vị trí Phong Hoàng tương lai cũng chắc chắn sẽ thuộc về hắn!
Vinh quang như vậy đối với Diệp Viễn mà nói thật ra cũng chẳng đáng là gì, nhưng đối với võ giả của Cuồng Phong giới thì lại là chí cao vô thượng!
Trong nhận thức của mọi người, vị trí Phong Hoàng nhất định sẽ thuộc về Thượng Quan Lăng Vân hoặc Triệu Thừa Càn.
Nhưng lúc này sự xuất hiện của Diệp Viễn đã khiến toàn bộ cục diện bị đảo lộn!
Dưới sự giúp đỡ của Tiêu Như Yên, Diệp Viễn nhanh chóng ăn một viên đan dược do hẳn tự điều chế ra khiến vết thương nhanh chóng lành lại.
Tuy vẫn chưa cách nào đứng lên ngay được, nhưng sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, nguyên lực cũng đã dần được khôi phục.
Tốc độ phục hồi này khiến mọi người không khỏi ngạc nhiên.
“Tiêu gia chủ, tuyên bố kết quả!” Diệp Viễn nói bằng giọng thúc giục.
“Cái này…” Tiêu Trường Phong nhìn thấy Triệu Thừa Càn nằm trên mặt đất, nhất thời không biết nên làm thế nào cho đúng.
Diệp Viễn khẽ cười nói: “Đan điền của hắn đã bị ta đánh trọng thương rồi, đời này của hắn khó mà tiến thêm được. Cho nên… ngươi có thể tuyên bố kết quả được rồi!”
“Cái gì! Đan điền bị thương!” Tiêu Trường Phong suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Lại thêm một tin kinh thiên động
địa!
Thất Hoàng Tử ngông cuồng tự đại, cao ngạo hống hách, giờ đây cứ như thế mà trở thành phế nhân?
Điều này… một khi Phong Hoàng bệ hạ biết được chuyện này, thì sẽ phẫn nộ đến thê’ nào đây?
“Cơ… Cơ Thanh! Ngươi đây là đang hại ta vào bất trung, hại Tiêu gia ta bất nghĩa rồi!” Tiêu Trường Phong hét ầm lên như sấm.
Hắn như vậy khiến cho Diệp Viễn hoàn toàn thất vọng nói: “Có Tê Hà Sơn ta chống lưng, ngươi sợ gì chứ? Đúng rồi, còn một chuyện nữa quên chưa nói cho ngươi biết.”
Nói rồi, Diệp Viền nhìn vê phía Tiêu Như Yên, cười nói: “Đồ nhi ngoan, tới đây… hôm nay Cơ Thanh ta thu ngươi làm đệ tử trước mặt đông đảo anh hùng tuấn kiệt của Vương Thành! Bál sư đi!”
“Cái gì! Bái ngươi làm sư phụ?” Tiêu Trường Phong cảm thấy não mình chưa theo kịp những lời này của Diệp Viễn.
Nói đấu võ cầu thân, tại sao đột nhiên lại biến thành bái sư?
Tiêu Trường Phong nhìn chằm chằm về phía Diệp Viễn, giận run người.
Chiêu này của Diệp Viễn coi như đã cắt đứt toàn bộ quan hệ giữa Tiêu gia và Hoàng thất!
Từ này về sau, Tiêu gia bắt buộc phải nương nhờ vào Tê Hà Sơn, bằng không sẽ chết không chỗ chôn thân!
“Thế nào? Không phải Tiêu gia chủ cho rằng, Cơ Thanh ta không dạy nổi cho nữ nhi của ngươi đấy chứ?” Diệp Viễn trầm giọng nói.
Tiêu Trường Phong nhìn Diệp Viễn một lúc lâu không nói gì, sau đó mới xua tay nói: “Bỏ đi! Tiêu gia ta đời đời hiếu trung với Phong Hoàng bệ hạ, ai ngờ tới đời Tiêu Trường Phong ta lại thành ra thế này! Chuyện cũng đã rồi, ta còn gì đế nói nữa chứ? Như Yên… bái… bái sư đi!”
Tiêu Trường Phong nhìn con gái không chớp mắt, nhất thời có một cảm giác cực kỳ khó tả.
Hắn không thể nào ngờ rằng, trận đấu cầu thân ngày hôm nay, lại có kết cục thành ra thế này.
Nhận được sự cho phép của phụ thân, nỗi lo lắng cuối cùng trong lòng Tiêu Như Yên cũng được xoá bỏ. Nàng lập tức quay người về phía Diệp Viễn, dịu dàng cúi đầu.
“Sư phụ, xin nhận một lạy này của đồ nhi Tiêu Như Yên!”
Diệp Viễn cười ha hả nói: “Ha ha, đồ nhi ngoan! Không ngờ đại đệ tử của Cơ Thanh ta lại là một nữ tử như hoa như ngọc thế này! Thực lực hiện tại của vi sư thấp kém, cũng không có đồ gì tốt tặng cho ngươi. Miếng ngọc giản này coi như là quà bái sư, nhận lấy đi!”
Nói rồi, Diệp Viễn đưa viên ngọc giản cho Tiêu Như Yên.