Ngũ Huyền lại cười nói: “Theo ta được biết, ở Vô Biên giới chỉ có một mình Phó Vân Kính biết ủ loại rượu này, hắn cũng là do lúc trước lang bạt trong Rừng Sâu Vô Biên, trong lúc vô ý đạt được bí truyền ở một động phủ. Trên phương pháp bí truyền đó cũng nói Tiên Minh Ngọc Nhưỡng được chia thành năm phẩm giai, chỉ là trên bí truyền đó lại chỉ có phương pháp ủ loại hạ phẩm, phương pháp ủ loại trung phẩm lại bị khuyết mất không đầy đủ. Ta thấy dáng vẻ của lão đệ, dường như là vô cùng hiểu rõ về Tiên Minh Ngọc Nhưỡng này, lẽ nào… trước đây ngươi đã từng uống rượu này rồi?”
Diệp Viễn biết Ngũ Huyền là muốn bóng gió tìm hiếu lai lịch của mình, thế là cười nói: “Không những ta đã từng uống, mà còn biết ủ rượu. Nếu như lão ca có hứng thú, ta có thể truyền cách ủ loại rượu hạ phẩm này cho lão ca.”
Ngũ Huyền nghe vậy suýt chút nữa nhảy lên, hưng phấn nói: “Lời này của lão đệ la thật?”
Diệp Viễn cười nói: “Xem lời này của lão ca kìa, lẽ nào ta còn phải lừa gạt cả lão ca?”
“Quá tốt rồi! Ha ha, lão đầu Phó Vân Kính kia lúc nào cũng đắc ý Tiên Minh Ngọc Nhưỡng của hắn trước mặt ta, đợi ta ủ ra được Tiên Minh Ngọc Nhưỡng, xem hắn còn dám đắc ý nữa không!”
Lúc này Ngũ Huyền giống như một đứa trẻ hờn dỗi, hận không thể chạy tới trước mặt Phó Vân Kính uy bức một lần ngay lập tức.
Nhìn dáng vẻ, Ngũ Huyền ở trước mặt Phó Vân Kính, e là đã phải chịu uất ức thời gian rất lảu rồi!
Nghĩ cũng đúng, Tiên Minh Ngọc Nhưỡng hạ phẩm này trong mắt Diệp Viễn không tính là gì, nhưng ở Vô Biên giới mà nói, đích thực là tượu ngon cực phẩm.
Phó Vân Kính có được bí pháp này, đắc ý trước mặt đồng bạn một chút cũng là chuyện thường tinh.
Hơn nũa nhìn dáng vẻ, Phó Vân Kính kia và Ngũ Huyền đều là người cực kỳ mê rượu ngon, nếu không ở chỗ Ngũ Huyền không thể nào có chén rượu được làm từ Nam Hương Mộc được.
“Phương pháp ủ loại Tiên Minh Ngọc Nhưỡng hạ phẩm này dường như có chút khuyết điểm nhỏ, mùi vị có vẻ không được đúng lắm. Lão ca ngươi dùng tửu phương của ta đế ủ rượu này, có lẽ cảm giác có thể tăng lên rất nhiều.” Diệp Viễn vừa cười vừa nói.
Trong lúc Diệp Viễn và Ngũ Huyền uống rượu trò chuyện thì Tào Phương đang bị Tào Chính chỉ vào mũi mà mắng chửi.
“Ngươi cái đồ ngu này, biết rõ tên tiểu tử kia là khách quý mà tam tông và Nhậm Tinh Thuần mời tới, vậy mà lại còn dám dùng cách này để khiêu khích gây hấn với hắn! Danh tiếng Tào gia ta tích cóp trong mấy ngàn năm nay, ngươi đều muốn thua sạch hay sao? Nếu như Thiên Vấn Tường sụp xuống, Tào gia ta cũng không còn cơ hội mà đứng lên nữa, ngươi có hiếu không! Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi đừng có qua lại với mấy tên hồ bằng cẩu hữu kia, phải đế tầm nhìn trên người Nhậm Đông! Nếu như ngươi không có cách nào vượt qua hắn, Tào gia ta sẽ tiếp tục bị Nhậm gia đè ép!
Bộ dáng Tào Chính chỉ tiếc rèn sắt không thành thép được, hiển nhiên là bị Tào Phương chọc đến thực sự tức giận rồi.
Mặt của Tào Phương sớm đã hết sưng, nhưng năm vết ngón tay vẫn còn hằn trên mặt.
Lúc này bị Tào Chính chửi mắng, hắn làm sao dám cãi lại?
Tào Chính mắng nửa ngày, mới oán hận nói: “Ngày mai ngươi mang theo lễ vật, đích thân tới Phong Nhã Các xin lỗi Diệp Viễn, nhất định phải xin được hắn tha thứ! Nếu không hắn nổi lên tính nhỏ nhen, không tham gia cuộc hội họp của Vô Biên giới vào ngày kia thì ngươi sẽ bị ba người Tân Hồng Đào diệt chết!