Nghe nói ngày hôm đó Phong Hoàng đại nhân đích thân tới hiện trường, lúc này Diệp Viễn vẫn hiên ngang đứng ở đây, chỉ điều này thôi cũng đã chứng minh được rất nhiều vấn đề.
Diệp Viễn nhìn Thượng Quan Lăng Vân, đột nhiên cười nói: “Được rồi, tới luôn đi!”
Mặc dù những võ giả này chỉ là gà đất chó sành đối với Diệp Viễn, một mình hắn có thể đấu lại với mười người, thế nhưng những võ giả này không giống như những yêu thú trong Hạo Thiên Tháp, bọn họ sẽ không liều mình đâm đâu vào trước họng súng.
Hơn nữa ngay cả khi Diệp Viễn có sử dụng Vạn Vũ Kiếm Nhận như lúc ở trong Hạo Thiên Tháp thì cũng sẽ không đạt hiệu quả như mong muốn.
Huống hồ chỉ tính riêng võ giả Hồn Hải tầng chín ở đây cũng đã có rất nhiều, đương nhiên Diệp Viễn không thể nào giết chết hết từng ấy người.
Mục đích của hắn rất đơn giản, chủ yếu là để vào trong thành.
Nếu như Thượng Quan Lăng Vân đã đồng ý thả mình đi, thì đương nhiên là điều quá tốt.
Và Diệp Viễn cũng chưa từng nghĩ tới khả năng sẽ thua trong tay Thượng Quan Lăng Vân!
Thượng Quan Lăng Vân khẽ nâng tay lên, các võ giả Cuồng Phòng giới lập tức đứng dạt ra hai bên, ngay cả đám đông đang vây đánh nhóm Liễu Hồng lúc này cũng đã dừng lại.
“Kỳ thực lúc ngươi còn ở Cuồng Phong giới, ta vẫn luôn muốn được giao đấu với ngươi, hôm nay coi như đã được toại nguyện rồi! Chỉ đáng tiếc… hôm nay không thế đánh một trận hết mình được.” Thượng Quan Lăng Vân vừa cười vừa ra tay.
Diệp Viễn điềm nhiên nói: “Mời xuất chiêu!”
Lại không thấy Thượng Quan Lăng Vân có động tác gì, chỉ thấy nguyên lực bốn bề vùn vụt tập trung lại chỗ của hắn.
Khí thế này còn mạnh hơn cả Đặng Thăng!
Dần dần, một luồng khí bàn bạc như ánh trăng ngưng tụ lại trước mặt Thượng Quan Lăng Vân.
Thế nhưng một luồng sát khí lại toát ra từ ánh trăng đẹp đẽ đó, khiết tất cả mọi người đều khiếp sợ!
Nhóm bốn người Liễu Hồng cũng không khỏi rùng mình khi chứng kiến cảnh tượng này.
Người thanh niên này cùng tầm tuổi với bốn người bọn họ, nhưng lại mạnh hơn bọn họ rất nhiều!
Lẽ nào võ giả của Cuồng Phong giới đều mạnh tới vậy sao?
Bọn họ bất giác cảm thấy lo lắng cho Diệp Viễn, tuy bọn họ biết Diệp Viễn rất mạnh, nhưng dù sao cảnh giới của người thanh niên này cũng hơn hẳn Diệp Viễn cả một đại cảnh giới.
Hơn nữa lực chiến đấu của người thanh niên này cường đại vô cùng, Diệp Viễn có thể chống đỡ nổi không?
Bốn người nhìn nhau, cùng cảm thấy lo lắng thay cho Diệp Viễn.
Thế nhưng Diệp Viễn lại tỏ ra không quan tâm khi phải đối diện với Thượng Quan Lăng Vân cường đại như vậy.
Huyễn Dĩnh Kiếm vừa xuất, Vạn Vũ Kiếm Nhận cũng lập tức được hình thành.
Thấy vậy, mặt Thượng Quan Lăng Vân biến sắc, trầm giọng nói: “Tụ Nguyên Ngưng Hình! Ha ha, Hoá Hải Cảnh lại có thể làm được điều này sao, ngươi đúng là thiên tài tuyệt thế! Nguyệt Luân Trảm!”
“Vạn Vũ Kiếm Nhận!”
Chỉ thấy ánh trăng đó xoay vòng với vận tốc cực nhanh chém về phía Diệp Viễn, sau đó rất nhanh va chạm với hàng vạn lưỡi kiếm.
Vầng trăng đó lại như một thanh đao cực kỳ nhanh nhẹn sắc bén, trong nháy mắt đã phá những lưỡi kiếm kia thành mảnh vụn.
Từng lưỡi kiếm một cứ như vậy bị mảnh trăng đó nghiền nát, thế nhưng ngay sau đó mảnh trăng cũng nhanh chóng mờ nhạt đi.
“Choang choang choang…”
Tới cuối cùng vẫn là những lưỡi kiếm kia tiêu diệt mảnh trăng, cùng lúc đó những lưỡi kiếm còn sót lại liền bay thẳng về phía Thượng Quan Lăng Vân.
Chỉ có điều những lưỡi kiếm này cũng không thể làm gì được Thượng Quan Lăng Vân.
Sau khi thấy hắn vung tay lên, những lưỡi kiếm đó lập tức biến mất không dấu vết.
“Ngươi thắng rồi.” Thượng Quan Lăng Vân vẫn tươi cười nói, dường như cũng đã sớm đoán được thắng thua ra sao.