Lâm Đông tính toán tội trạng của Tần Hiểu, trong lòng thầm giật mình.
Một tháng trước, Diệp Viễn phái hắn đến vương thành Võ Mông, bảo hắn điều tra Tần Hiểu.
Phương hướng điều tra, cũng đều là Diệp Viễn cung cấp.
Không điều tra thì thôi, vừa điều tra liền tra ra được rất nhiều vấn đề.
Lâm Đông giật mình cũng không phải là bởi vì có thể tra ra vấn đề, mà là thán phục tâm tư làm việc kín kẽ của Diệp Viễn.
Không xuất thủ thì thôi, vừa ra tay đã không để lại một điểm thoái lui cho đối thủ.
Trường lão tân nhiệm này, tuổi tác không chênh lệch mấy so với hắn nhưng thành thục, quả quyết.
Nếu như bởi vì tuổi tác mà xem thường hắn, thì nhất định phải chịu thiệt!
Trong lòng Lâm Đông vô cùng kinh ngạc, Diệp trưởng lão này nhất định là một quái vật.
Thực lực đan đạo và võ đạo cực mạnh, còn có tính cách trầm ổn như thế, tuyệt đối chính là không chê vào đâu được!
Hắn có thể nhận được sự công nhận của Đan Tháp, trở thành trưởng lão, cũng không phải ngẫu nhiên.
Bây giờ hai phe cánh của đại trưởng lão và nhị trưởng lão ngày càng trở nên gay gắt, e rằng tân trưởng lão này xuất hiện, sẽ là một chuyện xấu đối với việc tranh đấu của hai người!
“Tần Hiểu, ngươi còn có gì để nói?” Lâm Đông lạnh lùng nói.
“Ta… ta...”
Tần Hiểu đã hoang mang lo sợ, hắn biết, hắn xong đời rồi.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Xem ra, Tần thành chủ không có ý kiến gì. Lâm hộ pháp, phế tu vi của hắn trước, nhốt vào địa lao phủ thành chủ, ngày khác áp giải vào hoàng thành, chờ đợi xử lý. Triệu Nghị cũng bị hủy bỏ tu vi, nhốt vào địa lao. Ôn Nhất Dương giúp người xấu làm điều ác, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, cách chức phủ chủ học phủ, từ giờ do Lôi Minh đảm nhiệm. Còn Tần Chiêu Vân… giải quyết tại chỗ!”
Nói đến phía sau, sát ý của Diệp Viễn dần dần dày lên.
Tất cả mọi người trên đường phố câm như hến, bị khí thế của Diệp Viễn chấn áp.
Bọn họ cũng đều biết, Tần gia quát tháo vương thành Võ Mông hơn trăm ngàn năm, cứ như thế bị lật đổ rồi!
Sự thay đổi lớn ngày hôm nay, thật sự là quá khích thích.
“Sưu!”
Đúng lúc này, thân hình Tần Chiêu Vân đột nhiên động, lao về phía chân trời.
Lâm Đông cười lạnh một tiến, thuận tay chỉ ra.
“Oanh!”
Tần Chiêu Vân còn chưa bay ra ngoài được bao xa, đã bị giết ngay tại chỗ, đến xương cũng không còn.
Dựa vào thực lực của Tần Chiêu Vân, làm sao có thể chạy trốn dưới tay Lâm Đông?
Trên mặt Ôn Nhất Dương lộ ra vẻ cười khổ.
Còn về Tần Hiểu và Triệu Nghị, trên mặt đều lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Nhưng mà, bọn họ căn bản không dám phản kháng.
Lâm Đông quá mạnh!
Cho dù là Tần Hiểu, ở trước mặt Lâm Đông cũng hoàn toàn không đáng nhắc đến.
“Chậc, chậc, thật là không ngờ được, thành chủ và Tần gia cứ như vậy bị lật đổ rồi.”
“Đó là bọn họ đáng đời! Mấy năm nay Tần gia làm mưa làm gió ở vương thành Võ Mông, thực sự là chúng ta chịu đủ rồi!”
“Diệp Viễn thật là quá lợi hại, lúc này mới có hai mươi năm, thế mà biến hóa nhanh như thế, thành cái gì mà trưởng lão Đan Tháp. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, cái này còn chưa tới ba mươi năm đâu!”
“Trước đây Tần Hiểu lấy oán trả ơn, e là không ngờ được sẽ có ngày hôm nay?”
…
Bên trong một tràng tiếng kinh thán, trận chiến duy trì hai mươi năm này, cuối cùng cũng hạ màn kết thúc.
Cuối cùng, là dưới sự nghiền ép của Diệp Viễn mà kết thúc, khiến cho tất cả mọi người đều mở rộng tầm mắt.
Mọi người không ngờ được, Diệp Viễn trở về, lại cường đại như thế!
…
Trong phủ thành chủ, Lôi Minh quỳ xuống đất bái, Diệp Viễn liền vội vàng đỡ lấy hắn, cười nói: “Lôi lão sư không cần đa lễ, một ngày là thầy, cả đời là cha. Học phủ Võ Mông này, về sau liền nhờ cậy người rồi!”
Mồ hôi Lôi Minh đổ ra nói: “Diệp… Diệp trưởng lão.”
“Lôi lão sư không cần câu nệ, vẫn gọi là Diệp Viễn là được.” Diệp Viễn cười nói.
Lôi Minh gật đầu, nói: “Diệp trưởng lão, Lôi mỗ không đảm đương nổi trách nhiệm nặng như thế!”
Rất rõ ràng, giữa Lôi Minh và Diệp Viễn đã sớm không phải quan hệ sư đồ trước đây nữa.
Ngay cả thành chủ cũng có thể nhẹ nhàng kéo xuống như thế, Lôi Minh tự biết sự chênh lệch bây giờ giữa hắn và Diệp Viễn, nên nào dám gọi thẳng tên Diệp Viễn?
Hơn nữa, Lâm Đông đứng bên người Diệp Viễn, đây chính là Thần Quân tầng ba đó!
Diệp Viễn cười cười, cũng không miễn cưỡng, nói: “Lôi lão sư cương trực ghét xu nịnh, rộng lượng công bằng hợp lý, là người vô cùng phù hợp với phủ chủ, ngươi cũng không cần từ chối. Ta biết ngươi lo lắng cái gì, viên đan dược kia ngươi cầm lấy, không bao lâu sau, học phủ Võ Mông tự nhiên sẽ nhiều thêm một cường giả nửa bước Thần Quân.”
Cả người Lôi Minh chấn động, trong ánh mắt lộ ra thần sắc không thể tin được.
Nửa bước Thần Quân!
Cảnh giới này là thứ bao nhiêu cường giả Quy Khư Cảnh muốn đạt được, nhưng mà quá khó khăn.
Vương thành Võ Mông to như vậy, trước đây cũng chỉ có bốn người cường giả nửa bước Thần Quân.
Nhưng mà bây giờ, Diệp Viễn thế mà lại hứa hẹn cho hắn cảnh giới nửa bước Thần Quân!
Trong lòng Lôi Minh rung động tột đỉnh, thực lực đan đạo của Diệp Viễn, đã đạt đến trình độ kinh người như vậy rồi sao?
Thảo nào, khó trách hắn có thể trở thành trưởng lão Đan Tháp!
Cho dù là đan thần tứ tinh, cũng không dám hứa hẹn tạo ra một cường giả nửa bước Thần Quân?
“Đây… vậy Lôi mỗ cung kính không bằng tuân mệnh!” Lôi Minh khom người thi lễ nói.
Đúng lúc này, Tần Thiệu cầu kiến.
Hắn vừa vào, đã làm đại lễ với Diệp Viễn, nói: “Diệp trưởng lão, ta…”
“Ngươi muốn cầu tình cho Tần gia?” Ánh mắt Diệp Viễn sáng quắc.
Đối mặt với Diệp Viễn ở khoảng cách gần, Tần Thiệu cảm giác như bị một ngọn núi đè lên, khiến trong lòng hắn vô cùng khiếp sợ.
Tốc độ hắn tu luyện đã rất nhanh, hai mươi năm, đã đột phá đến Khuy Thiên trung kỳ.
Nhưng mà Diệp Viễn, hai mươi năm đã đột phá một cảnh giới lớn!
Hơn nữa tin tức một mình Diệp Viễn đối chọi ba người nửa bước Thần Quân, bây giờ đã không tính là bí mật gì ở vương thành Võ Mông.
Hắn biết giữa hắn và Diệp Viễn sẽ có sự chênh lệch lớn, nhưng không ngờ thế mà lại lớn đến mức này.
Thiên tài?
Tần Thiệu cảm thấy dùng loại từ này để hình dung mình, đơn giản là sự vũ nhục đối với từ này.
Có điều, hắn vẫn cắn răng nói: “Xin trưởng lão giơ tay đánh khẽ!”
Diệp Viễn cười mà như không cười nói: “Theo ta được biết, dường như Tần gia đối với ngươi cũng không được tốt lắm, đúng không?”
Tần Thiệu nói: “Bất kể thế nào, ta là người của Tần gia. Không có Tần gia, sẽ không có Tần Thiệu ngày hôm nay!”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Nếu như… ta nói không thì sao?”
Trong ánh mắt Tần Thiệu lộ ra một tia ngoan lệ, nói: “Nếu như Tần Thiệu còn có thể giữ lại một thân tàn phế, cuộc đời này nhất định sẽ giết Diệp trưởng lão!”
“To gan!”
Ánh mắt Lâm Đông trầm xuống, một cỗ khí tức đáng sợ phóng tới.
Cả người Tần Thiệu chấn động, trong nháy mắt có cảm giác như trời sập xuống.
Diệp Viễn khoát tay với Lâm Đông, khí thế vừa rồi của Lâm Đông liền biến mất, Tần Thiệu lùi lại mấy bước, ngã ngồi xuống đất, thở phì phò từng ngụm từng ngụm.
Khí thế cường giả Thần Quân Cảnh, thật đáng sợ!
Diệp Viễn cười ha hả, nói: “Tần Thiệu, mặc dù ngươi sinh ở Tần gia, nhưng lại khác người Tần gia! Nể mặt mũi của ngươi, ta tha cho Tần gia.”
Con ngươi Tần Thiệu co lại, lộ ra thần sắc không thể tin được.
Hắn đến, cũng không ôm bất kỳ hy vọng nào.
Bây giờ trong mắt Diệp Viễn, hắn chỉ là một tiểu nhân vật không có gì quan trọng, Diệp Viễn sao có thể vì hắn mà thay đổi địch ý với Tần gia?
Nhưng mà không giống thế, trong lòng hắn không khỏi chấn động về điều này.
Hắn không ngờ được, Diệp Viễn thế mà lại bằng lòng!
“Có điều…” Sắc mặt Diệp Viễn bỗng nhiên trầm xuống, nói: “Tần Thiên Nam và mấy trưởng lão Tần gia nghiệp chướng nặng nề, nhất định phải đền tội!”
Tần Thiệu hít sâu một hơi, khom người thi lễ với Diệp Viễn, nói: “Tần Thiệu bái tạ Diệp trưởng lão!”