Hạo Thiên Tháp mang theo uy lực thiên địa, đột ngột đến xuất hiện phía sau Hàn Thông.
Một màn này quá mức đột ngột, tất cả mọi người cũng không nghĩ tới, Diệp Viễn vẫn còn có loại thủ đoạn này.
“Oành!”
Một tiếng vang thật lớn, mọi người cảm thấy mặt đất ở đây đều rung động.
Hạo Thiên Tháp trực tiếp đập về phía Lâm Siêu, nghiền hắn thành thịt nát!
Bên này, Hàn Thông dùng Linh Tê Phá Diệt Kính chôn vùi công kích của Diệp Viễn. Nhưng mà, Lâm Siêu cũng đã chết!
“Lại thêm một món thần khí! Trời ơi, rốt cuộc thế giới này đang xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ngu xuẩn, cái bảo tháp kia không phải thần khí, mà là chuẩn thần khí! Nhưng mà cho dù là chuẩn thần khí thì cũng đã tiến rất gần đến thần khí rồi!”
"Tên tiểu tử Diệp Viễn này, lại có kỳ ngộ nghịch thiên như vậy, có thể đạt được chuẩn thần khí! Chỉ một chốc lát mà đã trở thành người thắng cuộc, thật sự giết chết được Lâm Siêu!”
Hạo Thiên Tháp xuất hiện, trong đám người lại nhấc lên sóng lớn một lần nữa.
Hôm nay, những võ giả này thực sự đã được mở rộng tầm mắt.
Dung hợp chân ý vô thượng, thần khí, chuẩn thần khí cứ một thứ tiếp nối một thứ mà xuất hiện, đơn giản là đổi mới suy nghĩ của bọn họ.
Điều làm cho bọn họ khiếp sợ nhất vẫn là Diệp Viễn!
Thanh niên này thật đáng sợ, thực lực của bản thân đáng sợ tới cực điểm, hơn nữa còn đếm không hết những thứ hắn chuẩn bị phía sau!
Hàn Thông cầm thần khí trong tay, cuồng vọng không gì sánh được, vậy mà cuối cùng vẫn bị kinh ngạc dưới tay Diệp Viễn.
Diệp Viễn nâng tay lên một chút, Hạo Thiên Tháp trở lại trong lòng bàn tay hắn.
Hắn thu Hạo Thiên Tháp lại, thản nhiên nói với Hàn Thông: “Thần khí thì như thế nào? Diệp Viễn ta đã muốn giết người, ai cũng không ngăn được! Được rồi, hiện tại các ngươi có thể cút!”
Dứt lời, Diệp Viễn xoay người rời đi, bay về phía Nguyệt Mộng Ly.
Hàn Thông tức giận đến mức cắn chặt hàm răng, toàn thân run rẩy, nhìn bóng lưng của Diệp Viễn không hề che giấu chút sát ý nào của mình.
Cùng lúc đó, mấy đạo khí cơ đã tập trung vào hắn. Chỉ cần hắn khẽ động, thì thứ chờ đợi hắn chính là một kích đáng sợ!
Mặc dù hắn sở hữu thần khí, thế nhưng vẫn kiêng kỵ nhiều thứ.
Cuối cùng, hắn hừ lạnh một tiếng, nói với đám người Lệ Hồn: “Chúng ta đi!”
Nguyệt Mộng Ly nhẹ nhàng bước lên đón lấy Diệp Viễn, vội vàng đỡ lấy hắn.
Hai lần liên tiếp sử dụng Linh Diệt Thanh Vân Kiếm, đối thân thể của Diệp Viễn có gánh nặng vô cùng lớn. Lúc này Diệp Viễn đã vô cùng suy yếu.
“Viễn ca, khổ cực rồi!” Nguyệt Mộng Ly vui mừng nói.
...
Bên ngoài Minh Nguyệt Thành, đám người Hàn Thông bước đi không nhanh không chậm.
“Một đám không biết sống chết, cũng không biết động đầu óc suy nghĩ thật kỹ, thần khí há là thứ mà bọn họ có thể mơ ước?” Một gã thuộc hạ của Hàn Thông nói.
Hàn Thông để lộ ra thần khí, tự nhiên sẽ khiến cho nhiều thế lực khắp nơi mơ ước.
Trước mắt thì có bảy tám cỗ thế lực có lớn có nhỏ để mắt tới bọn họ. Những người này, một mặt là kiêng kỵ thần khí trong tay Hàn Thông, một mặt là kiêng kỵ các thế lực khác ngư ông đắc lợi, cho nên mới kiềm chế không có ra tay.
"Đương nhiên bọn họ biết, chỉ là sức dụ dỗ của thần khí quá lớn!” Lệ Hồn cười lạnh nói.
Hàn Thông trầm giọng nói: "Dẫn bọn họ đến nơi thưa thớt dấu chân người, giết không chừa một mống!”
Lâm Siêu luyện thành công Huyết Thần Biến, Thần Võ Điện rất coi trọng hắn. Lần này tới Minh Nguyệt Thành, cũng là có ý để hắn lịch luyện, không nghĩ tới lại bị Diệp Viễn tiêu diệt như thế này.
Hiện tại cơn giận trong lòng Hàn Thông đang không có chỗ phát tiết, bọn người kia lại từng người dâng tới cửa.
Nếu như bọn họ không có thực lực giữ lấy thần khí thì làm sao dám bày ra?
Thật ra đạo lý thì ai cũng hiểu, chỉ là có thể chịu được sự mê hoặc của thần khí thì lại có được mấy người?
Một ngày sau, tại một nơi rất vắng bóng dáng con người trong rừng núi lại có đầy thi thể nằm trên đất.
Trong số những thi thể này, thực lực mạnh nhất là Đạo Huyền Cảnh hậu kỳ.
Nhưng mà, căn bản thực lực của bọn họ không đáng để nhắc tới trước mặt đám người Hàn Thông.
“Đại nhân, mấy cái đuôi này đều đã giải quyết hết, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Lệ Hồn vỗ vỗ tay, hỏi Hàn Thông.
Hàn Thông trầm mặt nói: "Mục đích chuyến này chính là Nhật Nguyệt Thiên Đồng, hiển nhiên là đã không có cách nào để tiến nhập theo cách thường quy, vì vậy chúng ta chỉ có thể cường bạo! Thời gian Hạo Nhật Minh Nguyệt Cảnh mở ra chỉ còn có vài ngày, trước tiên chúng ta cứ ẩn nấp, tùy thời mà phát động!”
"Vậy... việc Lâm Siêu bị giết...” Lệ Hồn có chút chần chờ nói.
Hàn Thông vừa nghe thấy, sắc mặt càng thêm âm trầm, nói: "Tên tiểu tử Diệp Viễn kia nhất định sẽ tiến vào Hạo Nhật Minh Nguyệt Cảnh, đến lúc đó chúng ta sẽ tính toán hết một lần với hắn!"
...
Sau khi Diệp Viễn nghỉ ngơi một ngày, hắn lập tức khôi phục lại trạng thái bình thường.
Đến lúc hắn xuất quan thì phát hiện đã có không ít người đang chờ hắn.
Người thứ nhất muốn gặp hắn tất nhiên là Nguyệt Kiếm Thu.
Hắn là phụ thân của Ly Nhi, phần mặt mũi này nhất định phải nhường hắn trước.
Mới gặp lại Diệp Viễn, Nguyệt Kiếm Thu đã nhìn chằm chằm một hồi lâu, giống như là mới gặp Diệp Viễn lần đầu tiên vậy.
“Nguyệt thành chủ, trên mặt Diệp mỗ dính thứ gì sao?” Diệp Viễn không thể làm gì khác hơn là lên tiếng nói.
Nguyệt Kiếm Thu sững sờ, nói: “Bản đế sống rất nhiều năm rồi, thiên tài trẻ tuổi ta gặp qua đếm không hết, thế nhưng người nhìn không thấu giống như ngươi, vẫn là lần đầu tiên gặp phải! Diệp Viễn, ngươi đã thắng được cuộc thi đấu Minh Nguyệt, vì vậy coi như chúng ta đã là người một nhà. Ngươi có thể nói cho ta biết một chút, rốt cuộc mối quan hệ giữa ngươi và Hồn Võ Thần Vương là như thế nào hay không?”
Diệp Viễn nhìn Nguyệt Kiếm Thu, cười như không cười nói: “Hồn Võ Thần Vương? Diệp mỗ không biết!”
Diệp Viễn càng giả vờ cao thâm, Nguyệt Kiếm Thu càng nhìn không thấu; Diệp Viễn thề thốt phủ nhận, Nguyệt Kiếm Thu càng khẳng định giữa hắn và Chung Tử Trăn có quan hệ không hề cạn.
Thế nhưng loại chuyện như vậy, không có khả năng chính miệng Diệp Viễn sẽ thừa nhận.
Giữa hắn và Chung Tử Trăn, xác thực có quan hệ không cạn, thế nhưng khẳng định không phải là dạng quan hệ giống như bọn người Nguyệt Kiếm Thu nghĩ.
Nhưng mà loại ưu thế như thế này, Diệp Viễn cũng không ngại mà mượn một chút.
"Vậy… bảo tháp chuẩn thần khí trong tay ngươi...”
Phải nói, điều mà Nguyệt Kiếm Thu muốn biết nhất, tất nhiên vẫn là tin tức về Hạo Thiên Tháp.
Chuẩn thần khí, thứ đồ vật này quá mức oanh động Thần Vực. Tuy Hạo Thiên Tháp không bằng thần khí chân chính, thế nhưng uy lực của chuẩn thần khí cũng đã quá đủ cường hãn.
Quan trọng hơn là, người sở hữu chuẩn thần khí lại sắp làm con rể của Nguyệt Kiếm Thu hắn.
Diệp Viễn cười nói: “Nguyệt thành chủ không đuổi theo tên Hàn Thông kia mà lại tới đây hỏi ta về bảo tháp, đây là đạo lý gì? Bất luận nói như thế nào thì bảo tháp của ta cũng kém hơn Linh Tê Phá Diệt Kính của hắn mà? Theo ta được biết thì Linh Tê Phá Diệt Kính chính là thần Khí thượng cổ, uy năng cực kỳ mạnh mẽ. Hơn nữa… nó còn có một năng lực đáng sợ, đó chính là có thể phá vỡ không gian! Theo ta thấy, mặc dù những người kia tạm thời rút đi, nhưng sợ là cũng sẽ không dễ dàng thu tay lại đâu!”
Diệp Viễn đã nghĩ đến thì làm sao Nguyệt Kiếm Thu lại nghĩ không ra?
Nghe Diệp Viễn nhắc nhở, hắn thở dài một tiếng nói: "Sau cuộc thi đấu Minh Nguyệt, ta có phái một gã cao thủ của Nguyệt gia bám theo hành tung của bọn hắn, kết quả...”
Sắc mặt Diệp Viễn hơi trầm xuống, hỏi: “Kết quả như thế nào?”
“Vừa mới nhận được tin tức, trong một khu rừng rậm cách phía bắc Minh Nguyệt Thành ba vạn dặm, phát hiện hơn một trăm cỗ thi thể, bên trong đó có tên đệ tử Nguyệt gia kia của ta. Mấy người kia, đã hoàn toàn mất dạng!” Nguyệt Kiếm Thu trầm giọng nói.
Diệp Viễn hít sâu một hơi, không nghĩ tới đám người kia làm việc lại cẩn thận đến như vậy.
“Xem ra lần này Hạo Nhật Minh Nguyệt Cảnh mở ra, e rằng sẽ không được thái bình rồi!”