Hạ Hầu Vân thay đổi sắc mặt, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt loé lên trong đầu.
Nhưng tên đã trên dây, đã không còn không bắn không được!
“Chết đi!”
Sức mạnh thế giới hoá thành một đoạn quyền kình vô hình, làm vặn vẹo cả không gian.
Đúng lúc này, Diệp Viễn cũng cử động.
“Phiêu Miểu Khiếm Pháp Chi… Linh Ẩn Kiếm!”
Một kiếm này chính là sau khi Diệp Viễn lĩnh ngộ ba tầng không gian pháp tắc, kết hợp kiếm đạo pháp tắc sáng lập ra kiếm chiêu mạnh nhất.
Chỉ thấy cơ thể hắn khẽ cử động, hoá thành một đạo tàn ảnh lao thẳng tới Hạ Hầu Vân!
Xì!
Không có tiếng va chạm long trời lở đất, mọi người chỉ nghe được một tiếng vang nhỏ xíu.
Cuộc chiến cứ thế im hơi lặng tiếng!
Nói thì chậm, lúc đó thì nhanh.
Thật ra chính là trong khoảnh khắc như vậy, hai người vừa chạm nhau đã tách ra.
Diệp Viễn thu kiếm lại, Quân Dật Kiếm lần nữa hiện hình.
“Chuyện này… Ai thắng?”
“Không biết, quá nhanh, không thấy rõ!”
“Cuộc chiến thật quỷ dị!”
…
Mọi người thấy hai người trên võ đài không nhúc nhích, vẻ mặt mơ hồ.
Vẻ mặt trọng tài khiếp sợ, thật lâu chưa phục hồi tinh thần.
Một kiếm vừa nãy quá đẹp mắt!
Những thiên tài kia từng người thực lực rất yếu, không nhìn ra rất bình thường.
Nhưng hắn ta là cường giả Thần Quân tầng tám, đương nhiên liếc một cái đã thấy!
Một kiếm kia của Diệp Viễn trong thoáng chốc đã nở hoa.
Thoáng qua rồi biến mất, nhưng lại chói lọi mà vĩnh hằng.
Một kiếm vung ra trực tiếp phá vỡ quyền kình của Hạ Hầu Vân, giết chết Hạ Hầu Vân!
“Diệp Viễn thắng, Hạ Hầu Vân đã thất bại và chết.” Trọng tài cứng ngắc nói.
“Cái gì? Chết rồi?” Trên khán đài lập tức truyền đến vô vàn sự kinh ngạc.
Đúng lúc này, cơ thể Hạ Hầu Vân đột nhiên từ không trung một phân thành hai, thẳng tắp ngã xuống mặt đất.
Hạ Hầu Vân thế mà bị chém thành hai nửa, nhưng bởi vì kiếm Diệp Viễn quá nhanh, hắn ta vẫn luôn duy trì tư thế đứng, người bên ngoài vốn không phát hiện được.
Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn một màn này, Thần Quân tầng sáu, Hạ Hầu Vân lĩnh ngộ Phong Chi Pháp Tắc cùng Huỷ Diệt Pháp Tắc thế mà bị một kiếm của Diệp Viễn giết chết!
Những người trước đó còn chế giễu Diệp Viễn không biết tự lượng sức mình kia bây giờ từng người há to miệng.
Bọn họ giờ mới hiểu được người ta không phải giả vờ, người ta là thật sự trâu bò.
Thần Quân tầng ba thế mà một kiếm giết chết Hạ Hầu Vân Thần Quân tầng sáu, chiến công này quá loá mắt.
Cách đó không xa, hai bóng người đúng lúc chạm mặt.
“Ồ? Ngươi cũng tới? Xem ra cũng rất để ý Hạ Hầu Vân!” Khương Nam nhìn Mạc Phi từ võ đài số bốn đi tới, vẻ mặt lười biếng nói.
Mạc Phi chính là một thiên tài Thần Quân tầng sáu khác.
Mạc Phi nhìn Khương Nam một chút nói: “Ngươi cũng không như vậy?”
Khương Nam cười nói: “Ha ha, ngươi kém một chút, lần này võ đài bách chiến có thể khiến ta khơi lên hứng cũng chính là Hạ Hầu Vân.”
Sắc mặt Mạc Phi lạnh lẽo, Khương Nam cười khoát tay nói: “Ha ha, có sức thì lên võ đài làm đi, bây giờ đánh ta cũng không thú vị. Đã gặp nhau thì cùng đi xem đi.”
Mạc Phi trừng Khương Nam một cái, hừ lạnh một tiếng, đi về phía võ đài số sáu.
“Ồ, kết thúc rồi à? Xem ra Hạ Hầu Vân quả nhiên không đụng phải đối thủ ra dáng gì… Hả?”
Khương Nam nói được một nửa, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, dáng vẻ lười biếng kia biến mất sạch sành sanh.
Bởi vì hắn ta nhìn thấy cái xác trên võ đài đang bị người ta kéo đi.
Mạc Phi cũng chấn động toàn thân, không dám cất tiếng: “Chết… Chết rồi? Võ đài bách chiến lần này lại có thể có người giết được Hạ Hầu Vân sao?”
“Ha ha, xem ra lần này có kẻ khó lường.” Khương Nam nói.
Mạc Phi nhìn về phía Khương Nam, nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ lần này ra được Thần Quân tầng năm thực lực lớn mạnh sao? Nhưng cũng không nghe nói.”
Lúc này Khương Nam lại khôi phục dáng vẻ lười biếng kia cười nói: “Ngày mai sẽ biết là ai.”
…
Hôm sau, trên sân luyện võ không còn chỗ ngồi.
So với phân tổ thi đấu trước đó, đại chiến cuối cùng hôm nay mới là màn quan trọng.
Không riêng bởi vì chọn ra được đều là cao thủ trong cao thủ, càng bởi vì trận quyết định của chung kết, ai có thể nhận được sự chỉ điểm của Các chủ Huyền Cơ.
Tám người chiến thắng trên võ đài số một xếp thành một hàng, ánh mắt của sáu người khác thì đều nhìn sáng người trẻ tuổi của vị trí thứ sáu kia.
Còn dư lại một người thì là vẻ mặt đương nhiên, người kia dĩ nhiên chính là Ninh Thiên Bình rồi.
Ninh Thiên Bình cuối cùng qua năm cửa ải, chém sáu tướng, rốt cuộc vẫn thu hoạch được một hạng.
Một khắc này hắn cực kỳ tự hào.
Từng có lúc hắn cũng là thiên tài, chẳng qua là thiên tài cấp độ hạng thấp nhất của Hoàn Thành này.
Mà bây giờ hắn đã có thể trổ hết tài năng trong mấy trăm thiên tài trẻ tuổi Hoàn Thành, trở thành người chiến thắng.
Còn như Diệp Viễn thu được một ghế, đó là chuyện đương nhiên.
Thần Quân tầng sáu thì làm sao, ở trước mặt đại nhân vốn cũng không đủ nhìn.
Nhưng ở trong mắt những người khác thì hoàn toàn không phải chuyện như vậy.
Nhất là Khương Nam và Mạc Phi, lúc bọn họ nhìn thấy Diệp Viễn, bọn họ sợ hãi xém chút cằm cũng rớt xuống.
Thần Quân tầng ba!
Giết chết Hạ Hầu Vân thế mà là một Thần Quân tầng ba!
Thời gian một đêm, bọn họ nghĩ tới vô số khả năng, nhưng thế nào cũng không ngờ tới là một Thần Quân tầng ba.
Nếu như Hạ Hầu Vân thua, bọn họ cũng sẽ không kinh ngạc như thế.
Nhưng Hạ Hầu Vân chết rồi!
Cao thủ so chiêu, đánh bại và giết chết hoàn toàn là hai khái niệm.
Nhất là trên võ đài, giết chết đối phương độ khó càng lớn.
Bởi vì đối phương có thể nhận thua.
Muốn giết chết đối thủ, trừ khi đối phương vốn không có thời gian nhận thua, giống như Hạ Hầu Vân trước đó với Cao Thuận.
Một Thần Quân tầng ba thế mà có thể khiến cho Hạ Hầu Vân ngay cả thời gian nhận thua cũng không có, đây quả thực quá khó tin nổi.
Khương Nam thay đổi vẻ biếng nhác hằng ngày, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Đám cao thủ này của bọn họ trong mắt đổi thủ chỉ có một hai tên như vậy, chỗ nào sẽ quan tâm những người khác.
Mặc dù Diệp Viễn ở tổ sáu gây nên oanh động không nhỏ, nhưng trước khi đối chiến với Hạ Hầu Vân vốn cũng không có ai xem trọng hắn ta.
Cho nên Khương Nam vốn cũng không biết Diệp Viễn.
Lúc này đại trưởng lão Huyền Cơ Các nói một hồi, rồi mới nói với tám người này: “Sau ba ngày, tám người các ngươi đến Huyền Cơ Các này, tất sẽ có trưởng lão Thái Thượng chỉ điểm cho các ngươi. Bây giờ tám người các ngươi tự đối chiến với nhau, chọn ra một người chiến thắng cuối cùng! Đến lúc đó, Các chủ đại nhân sẽ đích thân xem vận may cho các ngươi.”
Năm người khác, lúc này hết sức mừng rỡ, nhưng Khương Nam và Mạc Phi thì thế nào cũng không vui nổi.
Bọn họ tới đây là đến vì Các chủ Huyền Cơ.
Nhưng bây giờ… dường như có hơi khó giải quyết!
Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Viễn, lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị.
Nhắc tới cũng trùng hợp, tám người tiến vào bốn người, đối thủ Diệp Viễn thế mà là Ninh Thiên Bình.
Hai người còn chưa lên võ đài, Ninh Thiên Binh trực tiếp bỏ quyền.
Nói đùa, đánh với đại nhân, đây không phải chuốc hoạ vào thân sao?
Lúc Thần Quân tầng hai cũng bị hắn ngược thành chó, bây giờ hắn Thần Quân tầng ba có thể đủ giết Thần Quân tầng năm trong một giây.
Trong nhà ngược cũng không sao.
Ở bên ngoài vẫn phải giữ thể diện.
Tới vòng bán kết, đối thủ Diệp Viễn lần này đụng phải là Khương Nam.
Trên khái đài, khán giả vô cùng hưng phấn, bởi vì có thể lần nữa nhìn thấy một trận chiến lớn.
Khương Nam lại biến thành quý công tử lười biếng kia, hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Viễn dò xét nửa ngày, bỗng nhiên mở miệng nói: “Ta nhận thua.”