Hai người Nhậm Đông và Tiêu Như Yên từ từ đi tới bên người Diệp Viễn, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, chúng ta… chúng ta…”
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Diệp Viễn cười vỗ vỗ bả vai Nhậm Đông rồi nói: “Không sao, cứ coi như là một trò chơi đi, lấy trình độ bình thường các ngươi tu luyện ra là được. Coi như là thua thật, thì cùng lắm là chúng ta làm lại từ đầu. Dựa vào bản lĩnh của vi sư, một cái Dược Hương Các nho nhỏ này thì tính là gì? Huống chi đồ đệ mà Diệp Viễn ta dạy mà ngay cả mấy thứ tạp nham đó cũng không so được vậy thì cũng quá mất mặt rồi!”
Kiếp trước và kiếp này, Diệp Viễn chỉ thu hai người đồ đệ này. Mấy năm nay, Diệp Viễn cũng là tận hết sức lực dạy dỗ bọn họ, cho tới bây giờ cũng không giấu diếm cái gì.
I A > I • • pv # A a • X +’/
Tien bộ cua hai người Diệp Viên đêu thấy được, cho nên cũng là có đủ lòng tin đối với bọn họ.
Lời nói này, mặc dù không có cách nào khiến hai người hết lo lắng, nhưng mà cũng đã khiến cho bọn họ yên tâm không ít.
Đúng vậy, một cái Dược Hương Các nhỏ nhỏ, thì tính là cái gì đối với Diệp Viễn chứ?
Hai người liếc nhau một cái, âm thầm tự cổ vũ cho mình.
Tất cả đã chuẩn bị xong, Tô Khải Đức bước lên, nhím Nhậm Đông và Tiêu Như Yên một cái rồi khinh miệt nói: “Hai đứa trẻ này, cũng đừng trách lão phu khi dễ các ngươi! Muốn trách, thì trách các ngươi có một sư phụ không đáng tin cậy, chính mình vô tri thì cũng thôi đi, lại còn để cho đồ đệ của mình phải bẽ mặt!”
Nhậm Đông nghe thấy, mặt biến sắc nói: “Lão thất phu nhà ngươi, sư phụ ta chỉ cần một ngón tay là có thể đánh bại ngươi! Rốt cuộc là ai bẽ mặt, lúc sau sẽ biết thôi!”
Nói xong, hắn quan sang Diệp Viễn nói: “Sư phụ, đồ nhi xin được ứng chiến!”
Diệp Viễn cười cười nói: “Đi đi!”
Vừa nói, lòng bàn tay Diệp Viễn hơi nâng lên, một đóa hoa sen xinh xắn xuất hiện, đó là một phân thân của Tịnh Đàn Hỏa Liên.
Bây giờ Tịnh Đàn Hỏa Liên đã có thể tâm ý tương thông với Diệp Viễn, chỉ cần Diệp Viễn đồng ý, hắn có thế đem lửa cho bất kỳ kẻ nào mượn để sử dụng mà sẽ không bị phản phệ.
“Cầm đi, dạy cho lão tạp mao đó một bài học!”
ở giữa Đan Vương và Đan Tông là khoảng cách của hai đại cảnh giới.
Có điều luyện dược sư và võ giả khác nhau, nếu giữa võ giả chênh lệch hai đại cảnh giới, cho dù là Diệp Viễn có thực lực thông thiên cũng là không có cách nào để thắng được.
Những mà đối với luyện dược sư, ngoại trừ so luyện đan thì trên lý thuyết Đan Vương vẫn có thế thắng Đan Tông.
Đương nhiên đó cũng chỉ là trên lý thuyết mà thôi.
Nếu như không có truyền thừa nghịch thiên, thì Đan Vương muốn thắng được Đan Tông chỉ là ý nghĩ viển vông.
Sự tích lũy kinh nghiệm mà Đan Tông có được không phải là thứ mà Đan Vương có thể so.
Đặc biệt là ở đạo khống hỏa, kinh nghiệm cực kỳ quan trọng, đó là dựa vào vô số lần luyện đan dược mà tích lũy được.
Số năm tu luyện của Nhậm Đông và Tiêu Như Yên bày ra đó, không ai cho rằng bọn họ có thể khống hỏa thắng Đan Tông Tô Khải Đức này.
Kỳ thật, ngay cả chính Nhậm Đông cũng không có chút lòng tin nào đối với mình.
Cường giả Đan Tông, đây là cảnh giới mà ở hạ giới hắn cũng không dám nghĩ tới. Vậy mà bây giờ, hắn lại phải so khống hỏa với cường giả Đan Tông.
Có điều lời vừa rồi mà Tỏ Khải Đức nói đã chọc giận Nhậm Đông.
ở trong lòng hắn Diệp Viễn giống như là thần vậy, Tô Khải Đức nói như thế chính là đã động vào vảy ngược của hắn!
“Bất kể thế nào, ta nhất định phải so một trận cùng lão gia hỏa này! Cho dù không thắng được, cũng sẽ không để cho sư phụ phải bẽ mặt!” Nhậm Đông thầm hạ quyết tâm nói.
Trong mắt những người khác, đây hoàn toàn là một trận tỷ thí không có phần thắng. Nhưng mà Nhậm Đông biết, một trận đấu của sư phụ tuyệt đối toàn thắng!
So luyện đan, bây giờ xác thực là Diệp Viễn không có cách nào để luyện chế ra đan dược cấp bảy, nhưng mà so khống hỏa, cho dù là cường giả Đan Thánh thì sao chứ?