Cô Hồng Thiên Tôn khẽ gật đầu, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Diệp Viễn, không khỏi có chút kinh ngạc.
Diệp Viễn còn trẻ hơn so với dự liệu của hắn.
"Ngươi chính là Cơ Thanh Vân muốn khiêu chiến bản tôn?" Hai mắt Cô Hồng Thiên Tôn sáng như đuốc nói.
Vừa lên đến, hắn lập tức gây áp lực thật lớn cho Diệp Viễn.
Chỉ là, Diệp Viễn ở trước mặt cỗ uy áp này lại bình tĩnh tự nhiên, thậm chí còn có phần khí thế đáp lễ trở lại.
Cô Hồng Thiên Tôn thấy thế không khỏi kinh ngạc trong lòng.
Hắn làm sao biết được Diệp Viễn đối mặt với cấp độ tồn tại kinh khủng như Đan Ngọc Thiên Tôn mà khí thế cũng không hề yếu.
Một chút uy áp ấy của hắn giống như trò trẻ con, thậm chí có chút múa rìu qua mắt thợ.
"Chính là Cơ mỗ!" Diệp Viễn thản nhiên nói.
"Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên! Tuổi còn nhỏ mà đã dám khiêu chiến bản tôn, can đảm lắm! Ngươi yên tâm, bản tôn sẽ không ỷ lớn hiếp nhỏ, một lát nữa bản tôn ra tay nhất định sẽ chú ý phân tấc. Ừm... đan dược do ngươi tới chọn đi." Cô Hồng Thiên Tôn ra vẻ phóng khoáng nói.
Trận chiến này với hắn căn bản chỉ là một bữa ăn sáng.
Chỉ là diễn xuất lần này của hắn, những người ở phía dưới lại cho rằng đây chính là phong phạm của phái tông sư, ung dung rộng lượng.
"Quả nhiên không hổ là Cô Hồng Thiên Tôn, đối với người tuổi trẻ mạo phạm mà hắn lại không hề tức giận, thậm chí còn có ý tứ dìu dắt."
"Ha ha, ngươi nhìn tiểu tử kia xem, luôn làm một bộ dáng ngạo mạn, thật là khiến người ta khó chịu!"
...
Kỳ thật nào có cái gì ngạo mạn, biểu cảm của Diệp Viễn chỉ là bình tĩnh mà thôi.
Nhưng mà trong mắt những người này thì Diệp Viễn nhìn thấy cường giả như Cô Hồng Thiên Tôn hẳn là phải cung kính, nơm nớp lo sợ như giẫm trên băng mỏng.
Như thế mới phù hợp với thân phận của Diệp Viễn.
Diệp Viễn nhìn Cô Hồng Thiên Tôn một chút, thần sắc cổ quái nói: "Thật sự muốn ta tới chọn?"
Cô Hồng Thiên Tôn bật cười nói: "Bản tôn chính là Đan Thần thất tinh, đấu đan với một tiểu bối như ngươi chẳng lẽ còn để bản tôn tới chọn hay sao?"
Diệp Viễn khẽ gật đầu, thản nhiên nói: "Như vậy sao, vậy thì... Xích Viêm Thiên Phách Đan đi."
Ánh mắt Cô Hồng Thiên Tôn ngưng tụ, xuýt chút nữa là bị nghẹn chết.
Cái Xích Viêm Thiên Phách Đan này là Thần Đan cấp sáu, là một trong số nhóm đan dược có độ khó lớn nhất.
Cho dù lấy thực lực của hắn bây giờ để luyện chế thì xác xuất thành công cũng không cao.
Hơn nữa, cho dù thành công thì phẩm cấp cũng sẽ không quá cao.
Hắn há to miệng, muốn nói chuyện nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Hắn nói mình có thể luyện?
Lỡ như luyện thất bại thì phải làm sao bây giờ?
Hắn nói mình không thể luyện?
Còn biết xấu hổ hay không!
"Tiểu bối, chủ ý của ngươi là đến đây trêu ghẹo bản tôn sao? Đan dược này, sợ là ngay cả nhập môn ngươi đều làm không được a?" Cô Hồng Thiên Tôn trầm mặt nói.
Diệp Viễn lắc đầu thở dài: "Xem ra ngươi không hề có lòng tin gì đối với việc luyện chế Xích Viêm Thiên Phách Đan, vậy chi bằng... Tử Tinh Tu Du Đan đi."
Cô Hồng Thiên Tôn xém chút nữa là phun ra một ngụm máu, ngươi không cần phải vạch trần ra như vậy chứ!
Hơn nữa... Lại còn là đan dược cấp chín!
Hắn đã chắc chắn mười phần, khẳng định tên tiểu tử này đến đây chính là để làm mình mất mặt.
Chẳng lẽ... Là do mấy tên kia phái tới?