Trải qua chấn động ban đầu, những cường giả Thần Quân Cảnh tìm được vị trí của mình, bắt đầu cảm ngộ thiên đạo.
Diệp Viễn đi ba bước dừng một lúc, năm bước dừng lâu hơn, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển.
Hắn nhất định phải đi hết con đường này, mới có thể hình thành được một công pháp hoàn chỉnh!
Cứ như vậy, một ngày lại một ngày trôi qua, cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Diệp Viễn cũng đi lên đỉnh mười dặm.
Xung quanh, cách một đoạn, đều có không ít võ giả ở chỗ này chuyên tâm tu đạo.
Không có ai biết, Diệp Viễn đã đi tới đỉnh phong Thần Quân Cảnh.
Đột nhiên, trong lòng Diệp Viễn hơi động, bắt đầu nảy sinh ý đi tới tầng tiếp theo.
Phía trước là một mảnh sương mù, dù Diệp Viễn đang đứng trước mặt cũng không nhìn rõ được đằng sau mười dặm đó là cái gì.
Ngay sau đó, Diệp Viễn không chút do dự trực tiếp bước ra một bước, đi vào trong sương mù.
“Vù vù!”
Uy áp cường đại của thiên đạo, trong nháy mắt đè lên người Diệp Viễn.
Giờ khắc này, cuối cùng Diệp Viễn cũng cảm nhận được sự đáng sợ của Thông Thiên Sơn.
Uy áp cường đại của thiên đạo kia giống như là diệt thế, muốn ép vỡ cả người hắn.
Động tĩnh lớn như vậy, lập tức kinh động đến các cường giả ở trên đỉnh mười dặm.
Lãnh Thu Linh nhìn thấy nửa thân thể Diệp Viễn bước vào trong sương mù, toàn thân không khỏi chấn động, trong mắt lộ ra thần sắc không dám tin.
“Hắn… hắn, thế mà lại đi tới được đỉnh mười dặm! Không đúng, hắn muốn làm gì?” Sau khi hết khiếp sợ, Lãnh Thu Linh lập tức cảm thấy không đúng lắm, kinh hô.
Trác Hàm cũng nhìn thấy, phản ứng đầu tiên của hắn giống với Lãnh Thu Linh.
“Tiểu tử này… một Quy Khư Cảnh, mà lại có thể đi tới đỉnh mười dặm! Đây… đây sao có thể? Vì sao… vì sao thiên đạo không nghiền nát hắn?” Vẻ mặt Trác Hàm không cam lòng nói.
Có điều, rất nhanh, hắn lập tức phát hiện có điều không thích hợp, đột nhiên trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
“Ha ha ha, tiểu từ này, đây gọi là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại cứ xông tới! Một Quy Khư Cảnh, lại dám đi vào cảnh giới sương mù, ngươi đây là đang tìm chết!”
Trác Hàm cất tiếng cười to, giống như là đang nhìn thấy dáng vẻ Diệp Viễn bị nghiền nát thành bánh thịt.
Nhưng mà đúng vào lúc này, nửa thân thể đã vùi vào cảnh giới sương mù của Diệp Viễn, đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Trác Hàm cười nhạt nói: “Ngu xuẩn, ngươi đúng thật là ồn ào! Ngươi có gan thì đừng có đi, đợi bổn thiếu trở về sẽ chữa cho ngươi thật tốt!”
Đối mặt với uy hiếp của Diệp Viễn, Trác Hàm căn bản không để trong lòng, cười lạnh nói: “Thứ ngu xuẩn, ngươi thật sự coi cái Thông Thiên Sơn này là nhà của ngươi sao? Dám đi vào cảnh giới sương mù, ngươi chết chắc rồi! Bổn thiếu sẽ ở chỗ này chờ, ngươi có gan thì trở về!”
Diệp Viễn gật đầu, thản nhiên nói: “Giỏi lắm, vậy thì ngươi chờ đó!”
Nói xong, Diệp Viễn quay đầu, bước một bước nữa, cả người đi vào trong sương mù.
Lãnh Thu Linh thấy thế, không khỏi quá sợ hãi, kinh hô: “Diệp Viễn, đừng!”
Nghe tiếng hét của Lãnh Thu Linh, sắc mặt Trác Hàm trở nên vô cùng khó coi.
Lo lắng này, hoàn toàn không kìm được nữa, bộc phát ra ngoài!
Vì sao, sắc mặt của băng sơn mỹ nhân này đối với hắn không có chút thay đổi nào mà đối với tiểu tử kia lại quan tâm như vậy?
Trác Hàm cười lạnh nói: “Đừng hét nữa! Đi vào cảnh giới sương mù, người hẳn đã chết rồi, cho dù muội đột phá Thiên Thần Cảnh, cũng không thể đi qua cảnh giới sương mù! Điểm này, muội so với ta còn rõ ràng hơn! Hắn, chết chắc rồi!”
Lãnh Thu Linh căn bản không có nhìn Trác Hàm, nàng đối với con người này là vô cùng chán ghét.
Có điều nàng biết, Trác Hàm nói không sai, cho dù là cường giả Thiên Thần, cũng không dám đi vào cảnh giới sương mù, đi vào địa bàn của cảnh giới tiếp theo.
Diệp Viễn, thế mà lại làm thế!
Nếu như nói, Diệp Viễn dựa vào Quy Khư Cảnh đi vào Thông Thiên Sơn còn chưa chết, đây đã là một kỳ tích.
Nhưng mà bây giờ, tuyệt đối không thể nào xuất hiện kỳ tích nữa.
Ở đỉnh mười dặm đột phá Thiên Thần Cảnh, rất nhanh sẽ bị truyền ra Thông Thiên Sơn.
Chỉ có lần tiếp theo, đi qua thông đạo Thiên Thần Cảnh, mới có thể đi vào phía trên cấp độ mười dặm.
Nhưng mà, Diệp Viễn lại cứ đi qua như thế!
Ai cũng không biết trong cảnh giới sương mù có cái gì, nhưng mà có thể khẳng định, từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể sống sót trở về, bao gồm cả một vài cường giả Thiên Thần Cảnh hiếu kỳ.
…
Đúng như đám người Trác Hàm dự đoán, sau khi đi vào cảnh giới sương mù, có thể nói là mỗi bước đi của Diệp Viễn đều vô cùng khó khăn.
“Tạch tạch tạch…”
Trong sương mù, một vài con rắn điện nhỏ xíu, bay lượn khắp nơi.
Năng lượng kinh khủng kia chấn động, cho dù là Diệp Viễn cũng là một hồi tim đập nhanh.
Có điều, những con rắn điện này đi xung quanh, nhưng không có một con nào rơi vào người Diệp Viễn.
Lúc này Tiểu Thông Thiên Sơn đang lẳng lặng trôi nổi ở trên mi tâm Diệp Viễn, tản ra uy thế thiên đạo.
Cũng chỉ có Tiểu Thông Thiên Sơn mới có thể chống đỡ cho hắn đi vào cảnh giới sương mù.
“Tiểu tử nhà ngươi, đúng là quá điên cuồng!” Vô Trần than thở.
Đương nhiên hắn biết sự lợi hại của cảnh giới sương mù này, nhưng mà Diệp Viễn lại cứ bước vào.
Diệp Viễn cười nói: “Tiểu Thông Thiên Sơn và Thông Thiên Sơn có cùng nguồn gốc, nếu Tiểu Thông Thiên Sơn đã nhận ta làm chủ, vậy thì thiên đạo Thông Thiên Sơn cũng sẽ công nhận sự tồn tại của ta. Đi vào chỗ này nhìn như nguy hiểm, nhưng thật ra là có chấn kinh lại không nguy hiểm.”
Vô Trần cười khổ nói: “Tiểu tử nhà ngươi, can đảm cẩn trọng, đúng là cái gì cũng dám làm! Có điều lần này, vẫn bị ngươi nói đúng rồi!”
Diệp Viễn cười nói: “Những con rắn điện này, mới là thiên đạo chân chính! Bọn chúng, chắc là quy tắc khống chế mười dặm Thông Thiên Sơn này, đúng không? Ngài nói… nếu như ta dùng chúng để luyện thân thể, hiệu quả có phải là sẽ rất tốt không?”
Trái tim nhỏ của Vô Trần vừa mới bình tĩnh lại, lập tức bị ý nghĩ của Diệp Viễn dọa cho triệt để điên cuồng phi luôn đi ra ngoài.
“Ngươi… ngươi đúng là tên điên! Những thứ này, đều là hình phạt lôi điện của trời!” Vô Trần chột dạ nói.
Bỗng nhiên, hắn hóa thành một đạo khói xanh, đi vào bên trong Trấn Hồn Châu, không đi ra ngoài nữa.
Hắn biết, chuyện phía sau tương đối kinh khủng.
Có điều, hắn cũng biết, hắn căn bản không ngăn được Diệp Viễn.
Gia hỏa đó, có đôi khi căn bản là tên điên!
Diệp Viễn nhếch miệng, đồng thời câu thông với Tiểu Thông Thiên Sơn.
Tiểu Thông Thiên Sơn ở mi tâm Diệp Viễn như ẩn như hiện, tản ra ánh sáng bảy sắc.
Sau đó, đột nhiên Diệp Viễn mở lòng bàn tay, trực tiếp bắt lấy một con rắn điện.
“Xoẹt…”
Dường như trong nháy mắt, cơ bắp khắp người Diệp Viễn đều kịch liệt co quắp.
Năng lượng kinh khủng kia chấn động, gần như muốn đốt Diệp Viễn thành tro bụi.
Nhưng mà, Tiểu Thông Thiên Sơn tản phát ra trận trận quang mang, như một cái lồng bảo hộ, gắt gao bảo vệ Diệp Viễn.
Hai đạo khí tức kinh khủng, giao hòa lẫn nhau, triệt tiêu lẫn nhau.
Sau đó, từng tia năng lượng, chui vào thân thể Diệp Viễn.
“Xoạt!”
Đột nhiên, lông tóc Diệp Viễn dựng đứng, tất cả tóc đều dựng đứng thẳng lên.
Cúng lúc đó, Diệp Viễn điên cuồng vận lên “Thiên Long Pháp Thân”, khí tức thiên long khủng bố lan tràn.
Một tia năng lượng kia, lập tức kích hoạt huyết mạch Long tộc trong người Diệp Viễn.
Diệp Viễn cắn chặt hàm răng, hắn đã sớm tu luyện thân thể tới đỉnh phong cửu chuyển lần thứ ba chuyển.
Nhưng mà lần chuyển thứ tư này, hắn vẫn luôn không sờ được tới cánh cửa.
Hôm nay, hắn định mượn sức mạnh Thiên đạo này, một lần đột phá gông cùm xiềng xích!