Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Viễn nhún một cái nhảy luôn lên Hoàng Kim Vân Thiên Thê.

Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Hậu Du hiện lên vẻ châm biếm.

Vân Thiên Thê này phụ thuộc vào đại trận thần cấp, ẩn chứa lực lượng pháp tắc cực kỳ huyền diệu, nếu cảnh giới không đạt thì hoàn toàn không thể đứng vững trên đó được.

Cảnh giới của Diệp Viễn vốn không đủ để đứng trên đó.

Cảnh giới không đủ, đại trận sẽ trực tiếp bài trừ Diệp Viễn, thậm chí chấn động của lực lượng pháp tắc còn gây thương tổn cho hắn.

Hậu Du làm vậy là để khiến Diệp Viễn mất mặt, nếu có thể khiến hắn ăn thiệt to thì càng tốt.

Quả nhiên Diệp Viễn không đứng được, Hoàng Kim Vân Thiên Thê được khởi động bắt đầu sáng lên, chuẩn bị hất văng Diệp Viễn.

Dưới chân Diệp Viễn chấn động không ngừng khiến cả người hắn lắc lư theo, mắt thấy sắp bị hất ra rồi.

“Ha ha ha, đây chính là Thanh Vân Tử đại nhân của chúng ta đó! Là đại năng Thần Vực đấy, vậy mà ngay cả Hoàng Kim Vân Thiên Thê cũng không đứng được.” Hậu Du cười to nói.

“Ha ha, ngài sao vậy Thanh Vân Tử đại nhân? Hoàng Kim Vân Thiên Thê một bước ba ngàn bậc, ngươi còn chưa bước được bước nào đâu!”

“Đứng vững vào, mau đứng vững! Bị Hoàng Kim Vân Thiên Thê hất ra không dễ chịu đâu.”

“Đây thật sự là Thanh Vân Tử đại nhân được xưng là gần với cảnh giới Đan Thần nhất sao? Chắc... không phải là đồ giả mạo chứ? Há há há.”

Nhất thời tiếng cười nhạo vang lên bốn phía, đám đệ tử Tử Kim Điện cười tới ngã ngược ngã xuôi, càng không ngừng móc mỉa Diệp Viễn.

Nhóm Ngao Khiên thì xụ mặt xuống, đám oắt này rõ ràng là đã chuẩn bị trước để giễu cợt!

Nếu không phải do sợ làm hỏng chuyện lớn, bọn họ hận không thể dạy bảo đám kia một trận ra trò.

Diệp Viễn đứng trên Hoàng Kim Vân Thiên Thê lại không lo lắng chút nào, một luồng lực lượng pháp tắc lờ mờ từ trên người hắn từ từ tràn ra, hòa vào bên trong Hoàng Kim Vân Thiên Thê.

Rất nhanh hắn đã không lắc lư nữa, Hoàng Kim Vân Thiên Thê cũng ổn định lại.

Lực lượng pháp tắc này chính là pháp tắc thần đạo được khắc trên bia đá Hạo Thiên!

Cả đám đệ tử Tử Kim Điện đều trợn tròn mắt, tiếng cười nhạo ồn ào cũng ngưng bặt.

Tình huống này là sao?

Tại sao một võ giả Đạo Huyền tầng ba lại có thể đứng vững trên Hoàng Kim Vân Thiên Thê?

Đây… đây là chuyện chưa từng xảy ra!

Thế này đúng thật là mặt bị vả bôm bốp.

Rất nhiều người vẫn còn nguyên điệu cười quái dị ban nãy trên mặt, bây giờ hóa đá ở đó, có cười cũng không cười tiếp nổi.

Diệp Viễn quay đầu liếc nhìn Hậu Du một cái bằng ánh mắt thương hại nói: "Vừa rồi chỉ chọc ngươi chơi thôi, tốn nhiều công sức như vậy, không để ngươi vui vẻ một chút thì quá có lỗi với ngươi rồi."

Vừa dứt lời, Diệp Viễn bước một bước trực tiếp xuất hiện ở ba ngàn bậc trên cao!

Khương Thái Thương sững người đứng đó, thấy Diệp Viễn biến mất ngay trước mắt mình thì cười to nói: “Nhìn thấy chưa, đám ngu xuẩn các ngươi nhìn cho kỹ vào, đây chính là chênh lệch! Các ngươi cho rằng ba chữ Thanh Vân Tử kia là gọi bừa à?”

Ngao Khiên cũng như trút được gánh nặng, hừ lạnh.” Một đám không biết tự lượng sức mình, đúng là ngu không ai bằng!”

...

“Đại sư huynh, Thanh Vân Tử chuyển thế trọng sinh rồi, bây giờ cũng chỉ là một tên Đạo Huyền sơ kỳ nhỏ bé, Vân Tiêu đại nhân lại để huynh đích thân tới nghênh đón, chúng sư đệ thật sự cảm thấy chẳng đáng cho huynh!”

“Đúng đấy đại sư huynh, hay là huynh quay về đi. Loại tép tôm này để chúng sư đệ chờ là được rồi. Bây giờ huynh chính là cường giả Hư Huyền, sao có thể khom lưng hạ gối nghênh đón một võ giả Đạo Huyền sơ kỳ chứ?”

“Hắn phải đi bằng Vân Thiên Thê cấp chín lên, còn phải chờ tận một ngày đấy! Nhưng ta thật mong chờ bộ dạng mặt mũi bầm dập của hắn lúc lên tới đây, ha ha ha.”

Bên ngoài đại môn của Thánh Thành, mấy người tuổi trẻ túm tụm lại với nhau, người đứng trước chính là một cường giả Hư Huyền, không phải Quách Hủ thì còn là ai?

Nghe các sư đệ tâng bốc như vậy, Quách Hủ khá thoải mái.

Nhưng hắn cũng có lý do cần phải ở lại đây. Hắn rất muốn tận mắt nhìn xem Thanh Vân Tử năm đó oai phong một cõi bây giờ đã rớt xuống tình trạng nào.

Nhất là bộ dạng rơi xuống đất mặt mũi bầm dập.

Chỉ nghĩ thôi mà Quách Hủ đã cảm thấy cực kỳ vui sướng.

Đương nhiên hắn sẽ không nói những lời như vậy ra trước mặt các sư đệ rồi.

“Ăn nói bậy bạ! Vân Tiêu đại nhân đã dặn rồi, sao có thể làm qua loa? Tuy ta đã đột phá đến Hư Huyền Cảnh nhưng dù sao cũng chỉ là đại đệ tử Tử Kim Điện.” Quách Hủ quát to.

Tuy là quát nhưng trong giọng nói lại không có ý trách cứ nào.

Đúng lúc này một bóng người trực tiếp phá tan mây mù, xuất hiện trong mắt mọi người.

“Là Hoàng Kim Vân Thiên Thê!” Có người kinh hãi la lên.

Không cần kẻ đó nói thì Quách Hủ cũng đã nhìn ra là Hoàng Kim Vân Thiên Thê rồi.

Hơn nữa người trẻ tuổi xa lạ trên Hoàng Kim Vân Thiên Thê kia không phải Diệp Viễn Đạo Huyền tầng ba thì còn là ai?

Quách Hủ ngây ngốc nhìn Diệp Viễn, vẻ mặt không thể tin được.

Sao Đạo Huyền tầng ba có thể đi từ Hoàng Kim Vân Thiên Thê lên?

Diệp Viễn nhún người nhảy từ trên Hoàng Kim Vân Thiên Thê xuống, đi đến trước mặt Quách Hủ cười nói: “Quách Hủ, lâu rồi không gặp.”

Quách Hủ sững sờ: "Ngươi… ngươi thật sự là Cơ Thanh Vân? Nhưng... sao ngươi lại đi lên từ Hoàng Kim Vân Thiên Thê?"

Diệp Viễn thò tay vỗ vai hắn vài cái, thản nhiên đi vào trong thành, không quay đầu lại mà chỉ nói: “Nhiều năm không gặp như vậy rồi mà ngươi vẫn chẳng tiến bộ chút nào! Tốt xấu gì bây giờ cũng là võ giả cảnh giới Hư Huyền mà còn làm trò trẻ con này, không thấy mất mặt sao?”

Quách Hủ nghe vậy thì tức muốn nổ phổi.

Người kia vẫn hống hách như trước đây, dám dùng giọng điệu của trưởng bối để dạy bảo hắn!

Hiện tại ngươi chỉ là một Đạo Huyền tầng ba mà cũng dám nói với cường giả Hư Huyền như vậy, đúng là không biết chữ chết viết thế nào!

“Cơ Thanh vân, ngươi đứng lại cho ta!” Quách Hủ nhìn bóng lưng Diệp Viễn gào thét.

Diệp Viễn như chẳng hề nghe thấy, cứ thế đi vào trong thành.

Quách Hủ xụ mặt nói: “Tự ngươi tìm khổ thì đừng trách ta!”

Dứt lời, hắn vươn tay vồ về phía Diệp Viễn.

Một trảo này Quách Hủ định khiến Diệp Viễn mất mặt, vì thế còn dùng tới nguyên lực.

Chỉ cần bắt được đầu vai Diệp Viễn thì chắc chắn có thể khiến hắn đau tới quỳ xuống.

Có thể mường tượng được uy lực một trảo của cường giả Hư Huyền là cỡ nào!

Các sư đệ chỉ thấy trước mắt nhoáng một cái, Quách Hủ đã biến mất trước mặt bọn họ.

Mà lúc này Diệp Viễn như không có cảm giác gì, vẫn thong thả đi tiếp.

Kình phong gào thét mà tới!

Một trảo của Quách Hủ nhắm thẳng vào bả vai Diệp Viễn.

Nhưng ngay khi tay hắn sắp chạm tới Diệp Viễn, hắn chỉ thấy hoa mắt một cái, thế mà cả người lại xuyên thẳng qua cơ thể Diệp Viễn.

Quách Hủ bỗng nhiên quay đầu, phát hiện Diệp Viễn vẫn êm đẹp đứng đó như chưa từng di chuyển.

Gã nhìn Diệp Viễn bằng ánh mắt không dám tin, sửng sốt nói: “Thiên Nhân Hợp Nhất! Ngươi… vậy mà ngươi lại lĩnh ngộ được Thiên Nhân Hợp Nhất! Mới có hai mươi năm, sao có thể thế được?”

Diệp Viễn nhún vai nói: “Đừng làm mấy trò hề này nữa, dẫn ta đi gặp Vân Tiêu. Lần này ta đến là có chuyện quan trọng cần thương lượng với hắn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK