Sắc mặt Lăng Tử Khôn vô cùng khó coi, hắn nhìn Nhược Hư, trầm giọng nói: “Nhược Hư huynh đây là đang trêu chọc ta sao? Để cho một trưởng lão đi đối phó với đệ tử của ta, đây không phải là ỷ lớn hiếp nhỏ thì là cái gì?”
Thật ra, Lăng Tử Khôn biết mình đang nói cùn.
Tuổi đời của Diệp Viễn nhỏ hơn không ít so với Cổ Hàn, loại giải thích này căn bản đứng không vững.
Muốn nói, chỉ có thể nói thiên phú của Cổ Hàn kém xa Diệp Viễn.
Một đan thần tam tinh, có được thiên phú đáng sợ như thế, thật sự khiến người ta tuyệt vọng!
Những năm gần đây, hắn vẫn luôn bởi vì nhận được tên đệ tử Cổ Hàn này mà đắc chí, cũng thích đưa Cổ Hàn đi xung quanh khiêu chiến.
Những năm gần đây nhất, Cổ Hàn đều không thất bại.
Nhưng mà hôm nay, đúng thật là đáng trúng bàn sắt rồi.
Nhìn Diệp Viễn bất quá cũng chỉ là một đứa trẻ, nhưng mà đứa trẻ này đã có chức vị trưởng lão.
Nhược Hư cũng không phải người dễ bị lắc lư như vậy, chỉ nhìn hắn cười ha ha nói: “Tử Khôn huynh, Diệp trưởng lão là trưởng lão của Đan Tháp ta, lão phu cũng không có quyền lực điều khiển hắn đi giáo huấn đệ tử. Còn nữa, mặc dù Diệp trưởng lão là trưởng lão của Đan Tháp, nhưng tuổi đời của hắn nhỏ hơn không ít so với Cổ Hàn. Nếu muốn nói thiên tài trẻ tuổi chân chính của hoàng thành Thiên Ưng ta là ai, vậy thì chính là hắn! Ngươi nói lời này, thật sự là tự dưng bị mắng.”
Trong lòng Nhược Hư sảng khoái, lần đầu tiên nảy sinh loại tâm tình cảm kích với Diệp Viễn.
Một tháng qua, hắn chính là ăn không ít tức.
Ở trước mặt Lăng Tử Khôn, hắn chưa từng ngẩng đầu lên được.
Lăng Tử Khôn mặt đen thành đáy nồi, trầm giọng nói: “Cưỡng từ đoạt lý! Có điều, bất kể thế nào, hắn cũng đều là trưởng lão, sao có thể đi tỉ thí với đệ tử của lão phu?”
Nhược Hư liếc hắn một cái, cười nói: “Diệp trưởng lão đúng là khinh thường xuất thủ với đệ tử của ngươi, ngươi không biết đâu, trước đây hắn tùy tiện dạy dỗ nha đầu Ninh Tư Ngữ kia vài ngày, nàng đã đánh bại được đệ tử của ta. Nếu như ta đoán không lầm, hắn sẽ cho nha đầu Ninh Tư Ngữ kia ra mặt.”
Sắc mặt Lăng Tử Khôn thay đổi liên tục, trầm giọng nói: “Hừ! Vậy thì thế nào! Đồ nhi ta đan võ song tuyệt, đợi hắn thắng được Diệp trưởng lão các ngươi, vậy thì hoàng thành Thiên Ưng các ngươi sẽ mất hết mặt mũi!”
Nhược Hư nghe thấy nhưng không phản bác.
Nụ cười ý vị thâm trường kia khiến cho trong lòng Lăng Tử Khôn hơi hồi hộp một chút.
Lẽ nào Diệp trưởng lão này còn là một cao thủ võ đạo hay sao?
Không thể nào!
Diệp trưởng lão này trẻ tuổi như vậy, đạt đạo đã đạt hóa cảnh, võ đạo sao có thể mạnh hơn Cổ Hàn?
Nhưng mà, biểu cảm này của Nhược Hư, là chuyện gì đây?
…
“Đại sư huynh, thiên phú đan đạo của Diệp trưởng lão này thật đáng sợ! Có điều, ở võ đạo, hắn nhất định không so được với tiểu sư đệ!”
Thanh niên cầm kiếm gật đầu nói: “Tiểu sư đệ là dung hợp của pháp tắc gió và pháp tắc lửa, hơn nữa đều có cảm ngộ cực cao đối với sức mạnh hai loại pháp tắc này. Bình thường, võ giả cùng cảnh giới, căn bản không phải đối thủ của hắn. Huống chỉ, Diệp trưởng lão này, cảnh giới còn không cao bằng hắn.”
“Ha ha, Diệp trưởng lão này tự cho mình là thiên tài, quá không coi ai ra gì! Cho dù là ta, nếu như cùng cảnh giới với tiểu sư đệ, cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.”
Thanh niên cầm kiếm cười nói: “Đợi tiểu sư đệ đánh bại Diệp trưởng lão này, hoàng thành Thiên Ưng sẽ mất hết mặt mũi.”
Cổ Hàn ngạo nghễ nhìn Diệp Viễn, khinh thường nói: “Ra chiêu đi! Cảnh giới ta cao hơn ngươi, nhường ngươi ba chiêu, miễn cho người khác nói ta khi dễ ngươi!”
Hắn vừa nói như vậy, mọi người lại lộ ra thần sắc cổ quái.
Diệp trưởng lão lĩnh ngộ loại tồn tại chí cao như pháp tắc không gian, ngươi còn nhường hắn ba chiêu?
Đây… thần kinh của tiểu tử này bị làm sao vậy!
Quả nhiên, Diệp Viễn cười nói: “Ta thân là trưởng lão, chẳng lẽ còn có thể chiếm tiện nghi của một tên tiểu bối như ngươi? Muốn nhường, cũng là để ta nhường. Như vậy đi, ngươi cứ việc xuất chiêu, ta không đánh trả. Chỉ cần có thể đụng tới một góc áo của ta, coi như ta thua!”
Cổ Hàn nghe thấy giống như là nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, hắn cảm thấy Diệp Viễn trưởng lão này có phải là không có não không?
Lẽ nào hắn chưa nghe nói, mình đã quét ngang Võ Tháp?
Lẽ nào hắn không biết, mình là sự dung hợp của pháp tắc gió và pháp tắc hỏa?
Đúng vậy, nhất định là hắn không biết!
Giả mạnh sao?
Tự cao thân phận trưởng lão, nên sĩ diện sao?
Ngươi chỉ là trưởng lão Đan Tháp, cũng không phải trưởng lão Võ Tháp!
Các sư huynh đệ của Cổ Hàn nghe vậy vũng là sững sờ, chợt nhìn nhau cười.
“Diệp trưởng lão này, cũng là một người thú vị.” Thanh niên cầm kiếm nói.
Cổ Hàn bật cười nói: “Diệp trưởng lão của ta, đây chính là ngươi nói đấy! Một lát nữa thua, ngươi sẽ phải cúi đầu sáu lần với ta!”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Đương nhiên, ta nói lời giữ lời.”
Cổ Hàn nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, khí thế cường đại phát ra.
Chiến đấu trước đó, Cổ Hàn thậm chí cũng không ra tay toàn lực như vậy.
Nhưng mà lần này, hắn quyết định dốc toàn lực ứng phó.
Người nam nhân trước mắt này, khiến hắn có chút đố kị!
Người được gọi là thiên tài như hắn, lần đầu tiên phải chịu người khác đến khiêu chiến!
Hắn thực sự không thể nào tưởng tượng, một người so với mình còn nhỏ tuổi hơn như vậy mà đã trở thành trưởng lão của Đan Tháp.
Chuyện này với hắn mà nói, là một loại sỉ nhục.
“Phong Hỏa Tàn Dương!”
Hai loại sức mạnh pháp lực như gió và lửa hòa vào nhau, hai loại linh khí đáng sợ, phập phồng lên xuống ở trong sức mạnh pháp tắc, cho thấy uy lực cường đại không ai sánh được.
Mọi người nhìn thấy màn này, trên mặt từng người đều lộ ra vẻ kinh sợ.
Bọn họ thế mới biết, thiên phú Cổ Hàn mạnh bao nhiêu!
Hóa ra hắn đối phó với những thiên tài kia của hoàng thành Thiên Ưng, thế mà lại không dùng hết toàn lực!
Lúc này, lửa mượn gió, gió trợ uy cho lửa, tấn công cường đại, ập thẳng về phía Diệp Viễn.
Loại uy thế này, khiến cho người ta có loại cảm giác hết hồn.
Nhưng mà sắc mặt Diệp Viễn vẫn thản nhiên, không động như chuông, dường như căn bản không có ý né tránh.
Nhìn thấy một màn này Cổ Hàn không nhịn được cười lạnh một tiếng: “Muốn chết!”
Hắn vô cùng tin tưởng với đòn tấn công của mình, Diệp Viễn thế mà lại không tránh không né, đây không phải là muốn chết thì là cái gì?
Nhưng mà một khắc sau, tròng mắt Cổ Hàn suýt chút nữa đều trừng đến muốn rơi ra ngoài.
“Không thể nào! Sao… Sao lại có thể như vậy?” Vẻ mặt Cổ Hàn không thể tin được.
Đòn tấn công của Cổ Hàn, đến trước người Diệp Viễn cách mười mấy trượng, đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.
Lúc xuất hiện lại, đã xuyên qua Diệp Viễn, đi thẳng tới phía sau hắn.
“Bùm!”
Đại trận chấn động kịch liệt, đòn tấn công này thành thành thật thật đánh vào phòng hộ trên đại trận.
“Đại sư huynh, xảy ra chuyện gì vậy? Diệp trưởng lão kia căn bản không có động, vì sao đòn tấn công của tiểu sư đệ lại xuyên qua hắn?”
Sắc mặt nam tử cầm kiếm đại biến, kinh hô: “Đây… đây là pháp tắc không gian! Không phải là ta hoa mắt rồi chứ, điều này sao có thể?”
“Pháp tắc không gian? Đại sư huynh, có phải là huynh nhầm rồi không? Sao có người có thể lĩnh ngộ pháp tắc không gian ở Quy Khư Cảnh?” Sư đệ của nam tử cầm kiếm không tin nói.
Vẻ mặt nam tử cầm kiếm kinh sợ, nói: “Tuyệt đối là pháp tắc không gian, không sai được! Hơn nữa, cảm ngộ pháp tắc không gian của hắn, đã vô cùng cao! Tiểu… tiểu sư đệ thua rồi! Hắn không có bất kỳ cơ hội nào! Thảo nào Diệp trưởng lão dám nói lời ngông cuồng như thế, hóa ra hắn vậy mà đã lĩnh ngộ được pháp tắc không gian!”
Sắc mặt Cổ Hàn khó coi tới cực điểm: “Ta… ta không tin không thu thập được ngươi!”
Dứt lời thân hình Cổ Hàn khẽ động, chạy về phía Diệp Viễn nhanh như chớp.