Kể từ đó, có vô số võ giả tranh giành nhau để được vào Hạo Thiên Tháp, mong có được vật truyền thừa cuối cùng của Hạo Thiên Tháp.
Chỉ là tất cả những người được gọi là thiên tài trong thế giới này, không ai vượt qua được cửa ải mà chủ nhân của Hạo Thiên Tháp này thiết kế ra.
Mãi cho tới ngày hôm nay, khi Diệp Viễn xuất hiện, cuối cùng cũng đã có người hoàn thành được nhiệm vụ bất khả thi ấy và giành được truyền thừa cuối cùng!
Câu chuyện này đã kéo dài cả năm vạn năm và cho tới tận ngày hôm nay.
Long Đằng kể rất giản lược, nhưng Diệp Viễn lại không hề thấy câu chuyện này đơn giản chút nào.
Theo Diệp Viễn câu chuyện không chỉ dừng lại ở đó, cho nên hắn có thể hoàn toàn cảm nhận được những điều đáng kinh ngạc từ lời kể vắn tắt của Long Đằng.
“Vậy Phương Thiên tiền bối, ngài ấy…” Diệp Viễn hỏi.
Long Đằng lắc đầu nói: “Người đó bỏ lại Bia đá Hạo Thiên ở đây rồi biến mất. Còn ta cũng vì trúng độc trong trận chiến đó, nên mới bị biến thành bộ dạng như thế này. Nếu như không trốn ở trong Hạo Thiên Tháp, ta đã sớm thành một bộ xương khô rồi.”
Diệp Viễn khẽ gật đầu, xem ra trận chiến năm vạn năm trước phải tàn khốc ác liệt tới nhường nào mới khiến cho cả cao thủ như Long Đằng thành ra bộ dạng thê thảm như vậy.
“Vậy Phương Thiên tiền bối… ngài ấy có phải là cường giả Thần cảnh không?” Diệp Viễn kích động hỏi.
“Ha ha, Thần cảnh có thể dễ dàng đạt được tới như vậy sao? Dưới gầm trời này đã không có cách nào để sinh ra một cường giả Thần cảnh nữa rồi!” Long Đằng thở dài đáp lại.
Mặt Diệp Viễn biến sắc, hỏi tiếp: “Dám hỏi tiền bối, tại sao lại như vậy?”
Long Đằng lắc đầu nói: “Cường giả Thần Cảnh trong một đêm bốc hơi khỏi Thần Vực, từ đó trở đi, những gì còn lại về cường giả Thần cảnh đều là những thứ trong truyền thuyết. Còn nguyên nhân cụ thể ra sao, e rằng cũng chỉ có bọn họ mới là người biết rõ!”
Diệp Viễn có chút thất vọng khi nghe câu trả lời này.
Thần Cảnh vẫn luôn là mục tiêu mà cả đời hắn theo đuổi, không dễ gì mới thấy có được một tia hy vọng, nhưng lại bị dập tắt ngay trước mắt.
Có điều hắn vẫn không chịu từ bỏ, mà lại hỏi tiếp: “Hạo Thiên Tháp này có lẽ không chỉ là trình độ của Thần Vương đúng không? Hơn nữa Bia đá Hạo Thiên cũng có lai lịch không hề bình thường, lẽ nào có những vật như vậy, lại không thể đạt tới trình độ của Thần cảnh được sao?”
Long Đằng vẫn lắc đầu đáp lại: “Không được! Thần cảnh mạnh hơn nhiều so với những gì ngươi tưởng tượng, Phương Thiên năm đó cũng cho rằng bản thân đã có thể đạt tới Thần Cảnh rồi, nhưng sau này hẳn phát hiện ra, mọi chuyện lại không phải như thế.”
Diệp Viễn biến sắc, đột nhiên nhớ tới lời nói trước phút lâm chung của phụ thân Cơ Chính Dương.
Kiếp trước cũng vì phụ thân nhận được Dược Thần Hồn Điển, thần hồn đạt tới cảnh giới vô cùng huyền diệu.
Lẽ nào trên con đường tu luyện của võ giả, bên trên Thần Vương vẫn còn có cảnh giới mạnh hơn nữa sao?
Diệp Viễn càng nghĩ càng thấy mơ hồ, càng cảm thấy không thể nhìn thấu được thế giới này.
Long Đằng nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Diệp Viễn, cười nói: “Không cần phải lo lắng như vậy, bây giờ ngươi mới chỉ là Hóa Hải cảnh, nào cần phải nghĩ tới những chuyện xa xôi như vậy, tốt nhất vẫn nên hành động theo thực tế sẽ tốt hơn.”
Diệp Viễn lặng người, cười ha hả nói: Tiên bối nói đúng, Diệp Viên đã suy nghĩ viển vống rồi. Long tiền bối, vừa rồi tiền bối có nói, từ giờ trở đi Bia đá Hạo Thiên này đã thuộc về ta rồi đúng chứ?”
“Không sai!”
Long Đằng phất tay một cái, Bia đá Hạo Thiên tức thì xuất hiện ngay trước mặt Diệp Viễn.
“Trước khi người đó rời đi, đã xóa hết mọi dấu tích của mình, bây giờ ngươi chỉ cần nhỏ máu của ngươi lên đó là có thể luyện hóa nhận chủ được rồi.” Long Đằng nói.
Diệp Viễn lặng người hỏi lại: “Đơn giản vậy thôi sao?”
“Đúng, đơn giản thế thôi. Theo lý mà nói đáng lẽ những bảo vật thuộc cấp nghịch thiên như thế này phải rất khó để có thế luyện hóa mới đúng, nhưng Bia đá Hạo Thiên lại dễ như vậy đấy! Ngươi có được Bia đá Hạo Thiên rồi, thì có thể tùy ý điều khiển Hạo Thiên Tháp. Nhưng dựa vào cảnh giới hiện tại của ngươi, sẽ chưa thể phát huy được hết uy năng của nó.” Long Đằng nói.