“Khà khà, ngươi cũng sắp chết đến nơi rồi còn hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Nói xong, người áo đen vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhưng loáng cái hắn lại xé gió lao đến.
“Uỳnh!”
Mặt đất phía sau Diệp Viễn lập tức bị nổ tung thành một cái hố lớn, còn Diệp Viễn đã dung nhập thiên địa không còn thấy tăm hơi.
“Hừ hừ, dung nhập thiên địa? Trò vặt vãnh!” Người áo đen cười lạnh một tiếng, rồi lại biến mất lần nữa không chút tăm hơi.
Ngay sau đó, trong hư không truyền đến tiếng nổ đáng sợ.
“Uỳnh!”
Vậy mà Diệp Viễn lại bị người áo đen đánh bay ra ngoài!
“Đại nhân!” Thấy cảnh này, sắc mặt ba người Ngao Khiên không khỏi biến sắc.
Tôn Mạn cười lạnh, nói: “Đám các ngươi lo cho bản thân mình trước đi!”
Tôn Mạn nắm chặt cơ hội nhanh chóng áp chặt ba người lại. Thần Vương lãnh vực của ba người Ngao Khiên bị áp chế đến mức chỉ còn sót lại một khoảng nhỏ dưới Thần Vương lãnh vực của hắn.
Nhất thời ba người rơi vào tình hình cực kỳ nguy hiểm. Đặc biệt là Thần Vương lãnh vực của nhóm ba người Khương Thái Thương đã gần như bị áp chế đến mức cực hạn, bọn họ cũng đã bị thương không nhẹ.
Hai người bọn họ quá yếu so với một cường giả như Tôn Mạn.
Diệp Viễn còn chưa đứng dậy thì tên áo đen kia đã lại đến trước mặt hắn.
Diệp Viễn thầm kinh ngạc rồi lại lần nữa dung nhập thiên địa.
Tên áo đen cười lạnh một tiếng rồi lại lần nữa đánh bay Diệp Viễn ra khỏi hư không!
“Lĩnh ngộ về thiên đạo của ngươi cũng quá nông cạn, loại trình độ dung nhập thiên địa như ngươi hoàn toàn không có chút uy hiếp nào với ta cả đâu!” Tên áo đen nhàn nhạt nói.
Qua vài lần như vậy, cả người Diệp Viễn đều cảm thấy vô cùng rã rời. Nếu không phải thân thể hắn cường tráng thì e rằng lúc này sớm đã bị giết rồi. Thực lực của tên áo đen đó mạnh đến không ngờ.
Hơn nữa, cho đến tận bây giờ, tên áo đên đó hoàn toàn chưa dùng đến bất kỳ sức mạnh nào khác, hắn mới chỉ dùng sức mạnh thân thể đã khiến Diệp Viễn không còn hơi sức đáp trả.
Nhưng Diệp Viễn không chút hoài nghi cảm ngộ thiên đạo của hắn hoàn toàn cao hơn mình!
Bằng không, hắn cũng không thể phá giải chiêu dung nhập thiên địa này của mình.
Cho đến tận bây giờ, đây chính là lần đầu tiên Diệp Viễn gặp phải người có thể phá giải được chiêu này của hắn.
Tên áo đen này quá cường đại!
Tên áo đen chậm rãi đến trước mặt Diệp Viễn, lạnh lùng nói: “Khà khà, tên tiểu tử ngươi chịu chết đi!”
Tên áo đen đột nhiên vung nắm đấm đánh về phía Diệp Viễn.
Một quyền này mạnh mẽ vô cùng, nó dường như có thể phá nát cả không gian.
Nhưng lúc này, một sức mạnh đáng sợ truyền ra từ trên người Diệp Viễn.
“Uỳnh!”
Cơ thể tên áo đen bay ngược ra sau, nhưng hắn cũng không bị trở ngại gì lớn.
“Gì đây, đây là… Thánh Long Lệnh? Không ngờ phúc duyên của tiểu tử ngươi cũng không kém nhỉ. Nhưng thật ra thì lại có lợi cho bổn tọa!”
Sau khi phải chịu một đòn từ Thánh Long Lệnh, tên áo đen dường như không bị ảnh hưởng chút nào mà vẫn còn nói nói cười cười như trước.
Sắc mặt Diệp Viễn trầm xuống, hắn cảm thấy tên này như một ngọn núi lớn, hoàn toàn không thể lay động được.
Song, càng đánh nhau, Diệp Viễn càng khẳng định hắn chắc chắn đã từng gặp tên đó ở đâu đó rồi. Chỉ là thứ tên áo đen này để lộ ra quả thật sự quá ít khiến hắn hoàn toàn không tài nào phán đoán ra được.
Tên áo đen còn muốn ra tay nhưng lúc này sâu bên trong Vạn Cổ Dược Viên lại phát ra ánh hào quang sáng chói.
Luồng uy áp đáng sợ này truyền khắp Vạn Cổ Dược Viên trong nháy mắt.
“Gào gào gào…”
Tiếng gầm gừ của thú hoang vang lên khắp nơi, đám thú hoang như bị kinh sợ nên nhao nhao bỏ chạy tan tác.
Diệp Viễn còn đang định đánh một trận sống mái với tên áo đen nhưng không ngờ tên áo đen lại tự thu tay lại.
“Hừ, coi như mạng tên tiểu tử ngươi lớn. Ta đi xử lý chính sự trước đã, sau đó sẽ quay lại đòi mạng nhỏ của ngươi sau! Đi thôi, Tôn Mạn!”
Nói xong, tên áo đen biến mất khỏi trước mặt Diệp Viễn trong nháy mắt, lao về phía sâu trong Vạn Cổ Dược Viên.
Tôn Mạn xuất chiêu bức lui ba người rồi cùng Cơ Băng Vân lao theo tên áo đen, biến mất trước mắt mọi người.
Nhóm ba người Ngao Khiên thấy đám người Tôn Mạn đã rút thì thở dài nhẹ nhõm.
Kể cả Ngao Khiên, ba người bọn họ đều cố gắng chống đỡ bằng ý chí. Lúc này, áp lực trên người cũng đã không còn nữa nên người nào người nấy đều thở hổn hển.
“Đại nhân, người… người không sao chứ?” Ngao Khiên hỏi.
Diệp Viễn xua tay nói: “Không sao, các ngươi tranh thủ thời gian hồi phục nguyên lực đi. Hình như Vạn Cổ Dược Viên này cũng không tốt đẹp gì đâu.”
“Đại nhân, có phải linh dược thần cấp xuất thế rồi không? Linh dược cấp chín cũng hoàn toàn không thể gây ra chấn động nguyện lực lớn đến vậy được!” Khương Thái Thương hỏi.
Diệp Viễn cười lạnh, nói: “Có lẽ vậy! Nhưng ta lại cảm thấy chỉ sợ là có điềm xấu gì rồi!”
Đám người Khương Thái Thương nghe vậy không khỏi thầm rùng mình, bắt đầu khôi phục lại nguyên lực.
…
Chấn động đáng sợ này trong nháy mắt đã truyền khắp Vạn Cổ Dược Viên.
Đám thú hoang và dược tinh như chịu phải kích thích cực đại, cả đám bắt đầu trở nên xao động bất an.
Đám thú hoang cùng dược tinh này vốn đều có lãnh địa riêng của mình, nhưng lúc này bọn chúng lại như di dân, rời khỏi lãnh địa của mình.
“Ha ha ha, cuối cùng linh dược thần cấp cũng xuất thế rồi! Giành được linh dược thần cấp thì ta đây có thể một bước lên trời, trở thành cường giả chí tôn của Thần Vực!”
“Cầu phú quý trong nguy hiểm! Đây là linh dược thần cấp đấy! Biết đâu ta chính là người đầu tiên đột phá Thần Cảnh trong mười vạn năm qua!
“Linh dược thần cấp! Chắc chắn là linh dược thần cấp! Ngoài linh dược thần cấp ra tuyệt đối không thể có thứ khác có thể tạo ra chấn động như vậy! Linh dược thần cấp là của ta!”
Đám võ giả tiến vào Vạn Cổ Dược Viên như trở nên điên cuồng.
Sức hấp dẫn của linh dược thần cấp quả thực vô cùng lớn.
Trong mười vạn năm này, Thần Cảnh vẫn luôn là một đề tài cực kỳ nhạy cảm. Chỉ cần những thứ có liên quan đến Thần Cảnh xuất thế thì hoàn toàn có thể dẫn đến một đợt gió tanh mưa máu.
Lần này cũng không ngoại lệ!
Những võ giả đó nào còn để ý đến nguy hiểm, tất cả họ đều nhào vào phía sâu trong Vạn Cổ Dược Viên.
Ở một chỗ trong khu một trăm vạn năm, Kiếm Vô Song cười lạnh, nói: “Thập Tam thúc, con đã nói Cơ Thanh Vân cố ý bẫy chúng ta rồi mà! Chấn động nguyên lực đáng sợ như vậy không phải linh dược thần cấp thì còn là gì chứ? Còn kêu chúng ta đừng có mà tiếp tay làm việc xấu, ha ha, chắc hắn chỉ mong bớt được một đối thủ cạnh tranh chứ gì?”
Kiếm Thập Tam vẫn còn hơi lưỡng lự nói: “Ngươi nhìn xem, đám thú hoang kia dường như còn đang bỏ chạy trối chết, ngay đến cả đám dược tinh cũng trốn chạy như sợ không kịp đến nơi.”
Kiếm Vô Song nghe vậy lập tức giậm chân, nói: “Ôi dào, Thập Tam thúc! Linh dược thần cấp nào dễ lấy vậy chứ? Đám thú hoang với dược tinh này là do kiêng kỵ linh dược thần cấp mới bỏ chạy như vậy. Nhưng đối với võ giả như chúng ta mà nói, có lẽ đây chính là cơ hội duy nhất đột phá Thần Cảnh của chúng ta đấy!”
Kiếm Thập Tam bừng tỉnh, câu cuối của Kiếm Vô Song rốt cuộc cũng đã lay động được hắn.
Không ai có thể chống lại cám dỗ đột phá Thần Cảnh.
“Đi thôi!” Sắc mặt Kiếm Vô Song trầm xuống nói.
Kiếm Vô Song vui mừng vội vàng đi theo sau.
…
Ở một góc khuất trong khu năm mươi vạn năm, một người trung niên chậm chậm mở mắt ra, trong mắt lóe sáng.
“Cuối cùng cũng đã xuất thế rồi! Tào Thiên Hựu ta nhất định phải có được linh dược thần cấp này!
Cảnh tương tự như vậy cũng đang xảy ra khắp nơi trong Vạn Cổ Dược Viên.
Tất cả cường giả đều không ra tay tranh giành linh thảo trân quý bởi mục tiêu của bọn họ chỉ còn là linh dược thần cấp này!