Lúc này hắn cũng chẳng quan tâm đến việc giữ lại lá bài tẩy nữa, một mạch xuất hết toàn bộ công lực mạnh nhất của bản thân ra.
Vậy mà chẳng có chút tác dụng quái
nào.
Ngoài những tiếng rung lắc thật lớn ra, đại trận vẫn như cũ không hề có dấu vết bị tổn hại.
Liêu Văn Quang đã mệt đến sắp lả rồi, công kích với sức mạnh như thế, cho dù hắn có là võ giả Hồn Hải cảnh trung kỳ thì cũng không thể duy trì quá lâu.
“Rốt… rốt cuộc đại trận này là cái quái quỷ gì vậy, làm sao có thể mạnh như thế được?”
“Vừa rồi nhìn thấy công kích của Liêu Trưởng Lão, ta còn cho rằng đại trận này cũng chỉ có thế mà thôi. Thế nhưng Liêu trưởng lão đã chém ra mười mấy chiêu, vậy mà vẫn không phá được
“Không phải nói đại trận hộ tông của U Vân Tông chỉ là đại trận cấp bốn hạ phẩm thôi hay sao, sao lại có thể chống đỡ được bao nhiêu công kích của Liêu trưởng lão như vậy?”
“Các người xem, Liêu trưởng lão đã mệt đến thế nào rồi, có thế khiến một cường giả Hồn Hải cảnh trung kỳ mệt đến như vậy, đại trận này thật là…”
“Cho đến bây giờ, chỉ thấy Liêu Trưởng lão công kích. Ngày đó ta ở đây, đại trận này rõ ràng có người điều khiển, còn có thể chủ động công kích, phóng ra lưu quang vô cùng đáng sợ, trong nháy mắt giết chết Mã Nghĩa trưởng lão!”
Tử Thần Tông bẽn này đều đã nhao nhao nghị luận, đặc biệt là những võ giả đã được chứng kiến cái chết của Mã Nghĩa, lúc này đã kiêng kỵ đại trận đến cực điểm.
Cho đến bây giờ, đại trận hộ tông này vẫn lựa chọn thế thủ, những lưu quang vô cùng lợi hại kia vẫn chưa hề xuất hiện!
Lỡ như…
Đúng là sợ điều gì thì sẽ gặp ngay điều đó, sau khi tiếp nhận một lượt công kích của Liêu Văn Quang, mấy đạo lưu quang thi nhau phóng ra, cấp tốc xông về phía hắn!
Liêu Văn Quang đã sắp như đèn cạn dầu, thời cơ lưu quang xuất hiện cũng là vừa đúng lúc, chính là lúc Liêu Văn Quang lực cũ đã kiệt, lực mới chưa sinh!
Sắc mặt Liêu Văn Quang đại biến, vội vàng muốn tránh ra, nhưng nguyên lực của hắn lúc này kiệt quệ rồi, hắn còn chạy đi chỗ nào được?
Tốc độ của lưu quang nhanh hơn hắn nhiều, nháy mắt đã đuổi kịp thân ảnh của hắn.
Sóng khí khổng Tô đấy Liêu Văn Quang văng đi thật xa, nặng nề rơi xuống mặt đất.
Liêu Văn Quang từ trên mặt đất lăn ra thật xa, giãy dụa bò dậy, ăn đầy miệng bụi, vô cùng chật vật.
Đại trận lại khôi phục sự bình lặng Tân nữa, giống như hồi nãy chẳng có gì xảy ra cả.
Thế nhưng Liêu Văn Quang nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, vừa rồi là bước ngoặt sinh tử, nếu như không phải Hạ Quân ra tay đánh tan mấy đạo lưu quang đó, e là lúc này hắn cũng đã nối gót theo chân Mã Nghĩa rồi.
“Hạ Quân! Ngươi biết đại trận này lợi hại, tại sao không sớm ra tay giúp đỡ!” Liêu Văn Quang đến trước mặt Hạ Quân tức giận nói.
Liêu Văn Quang không nhớ nổi đã bao lâu rồi không rơi vào cảnh chật vật như thế này, hôm nay gặp phải khiến hắn bực bội vô cùng, rất muốn tìm một chỗ để phát tiết.
Hạ Quân lại nhàn nhạt đáp: “Ta sớm đã khuyên ngươi rồi, là tự bản thân ngươi không nghe khuyến cáo, cứ muốn cưỡng ép phá trận! Vừa rồi ta ra tay cứu mạng ngươi, ngươi không cảm tạ thì thôi, lại còn có mặt mũi mà đến đây chất vấn ta sao?”
“Ngươi!” Liêu Văn Quang đúng là không phản bác được.
“Đại trận này vô cùng huyền diệu, căn bản không phải là đại trận cấp bốn hạ đẳng, so với tin tức mà chúng ta nắm được trước đây có khác biệt lớn!” Hạ Quân trầm giọng nói.
Liêu Văn Quang mặt biến sắc hỏi liên tiếp: “Cái gì? Không phải cấp bốn hạ phẩm? Vậy nó là phẩm cấp gì?”
Hạ Quân đáp: “Nếu ta đoán không Tâm, đại trận này ít nhất cũng là cấp bốn thượng phẩm! Cho dù là Tông chủ đích thân tới, cũng chưa chắc đã có thể cưỡng ép phá trận!”
Liêu Văn Quang giật mình, đây không phải là chuyện nhỏ, nhất thời quên hết cả chuyện xấu hổ ban nãy, kinh ngạc nói: “Tông chủ cũng không phá được đại trận này? Thật nực cười! Công kích của ta khi nãy, rõ ràng là đã sắp công phá được nỏ rồi, chỉ là vẫn còn thiếu một chút xíu nữa mà thôi.”