Nếu như Diệp Viễn có thể lĩnh ngộ được Chước Nhiệt chân ý vô thượng, sức uy hiếp của nó còn mạnh hơn nhiều so với Thanh Cương Phiêu Linh Kiếm!
Đây cũng chính là một trong những lý do vì sao Diệp Viễn lại có hứng thú với Chước Nhiệt chân ý tới thế!
Ngoài ra còn một nguyên nhân khác nữa đó chính là từ nhỏ hắn đã thích chơi với lửa.
Bản thân là một luyện dược sư, đương nhiên không thể nào không dùng tới lửa.
Thế nhưng khả năng khống chế lửa và cảm ngộ chân ý của luyện dược sư, lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Khống chế lửa là điều khiển nguyên hoả, chỉ cần có ấn quyết tương ứng là có thể thực hiện được.
Nhưng cảm ngộ chân ý, lại là thứ phải hiếu được điều căn bản nhất của ngọn lửa, là lĩnh hội đạo lý của hỏa nguyên tố.
Đối với luyện dược sư mà nói, tuy rằng khống chế lửa cũng là một môn học vô cùng cao thâm, nhưng độ khó của nó không bao giờ có thế so được VỚI cảm ngộ ý cảnh.
Nếu không như vậy thì không thể tới tận bây giờ Diệp Viễn cũng chưa lĩnh ngộ ra Chước Nhiệt chân ý.
Nhưng bên trong không gian của Bia đá Hạo Thiên này, cuối cùng Diệp Viễn cũng đã tìm được thời cơ cảm ngộ!
Sau ba mươi này khổ luyện, Diệp Viễn đã tìm ra được một chút môn đạo.
“Xem ra khống chế lửa và chân ý của lửa lại là hai thái cực! Thuật khống hỏa là dựa vào sự cộng hưởng của nguyên lực trong cơ thể và nguyên hoả, từ đó khuấy động nguyên hoả để bản thân sử dụng; còn chân ý của lửa lại là dùng nguyên lực chuyển hoá thành trạng thái ngọn lửa ở dạng nguyên bản nhất, dùng nhiệt độ đáng sợ nhất để tiêu diệt đối thủ! Chẳng trách tại sao ta vẫn chưa tìm ra cửa vào của Chước Nhiệt chân ý, xem ra là do bị thói quen của luyện dược sư tạo ra sự nhầm lẫn này! Bằng không mất bao nhiêu thời gian quan sát Bia đá Hạo Thiên ta vẫn còn phải dậm giân tại chỗ bao lâu với mớ sai lầm này nữa! Nhưng bây giờ xem ra, thời gian bốn mươi lăm ngày có lẽ vẫn đủ.” Diệp Viễn tự nhủ.
Nhận ra điều này cũng bõ công Diệp Viễn chịu bị “thiêu chết” trong nhiều ngày qua.
Dần dần hắn cũng đã tìm ra được cách giải quyết với Chước Nhiệt chân ý, bắt đầu điều động nguyên lực trong cơ thể bắt chước Chước Nhiệt chân ý.
“A!” Diệp Viễn thảm thiết kêu lên một tiếng, rồi lại lần nữa bị ngọn lửa thiêu chết.
Song ngay lập tức hắn lại được phục sinh, lại lần nữa chịu đựng sự thiêu đốt vô cùng vô tận của ngọn lửa.
Trong những ngày qua, con đường cảm ngộ của Diệp Viễn không hề dễ dàng gì, hắn đã phải trải qua nỗi đau cùng cực mà người thường khó có thể tưởng tượng nổi!
Tuy rằng việc thiêu đốt này không gây ra cái chết thật, nhưng nỗi đau thể xác lại điên cuồng rằng xé thân thế.
Phương pháp cảm ngộ này chính là nhằm giúp võ giả có thể cảm nhận được rõ Chước Nhiệt chân ý tới từng tấc da thớ thịt, nỗi đau thể xác đó khó ai có thế chịu đựng được.
Hơn nữa cơn đau này sẽ tăng dần theo sự cảm ngộ của Diệp Viễn, hắn cảm ngộ càng cao bao nhiêu, thì cơn đau hắn phải chịu đựng càng ghê gớm bấy nhiêu.
Và cũng chính bởi được kéo dài thời gian sống sót, cho nên nỗi đau càng sẽ trở nên vô cùng vô tận.
Nếu đổi lại là một người bình thường, sớm đã không thể chịu dựng nổi mà phải thoát ra khỏi không gian này.
Thế nhưng Diệp Viễn lại không bỏ phí một khắc nào, hắn tận dụng mọi thời cơ sau khi được hồi sinh từ cái chết, cả quá trình này lặp đi lặp lại cũng đã trên cả trăm lần!
Sau bốn mươi lăm ngày Diệp Viễn để mặc sức cho biển lửa nhấm chìm thì cuối cùng hắn cũng đã có động tĩnh!
Chỉ thấy hắn ưỡn ngực thẳng lưng, hai tay vốn nắm chặt lúc này chợt duỗi thẳng ra, chẳng khác nào giao long xuất hải!
“Viêm Động Sát!”
Câu này của Diệp Viễn làm rung động cả không gian ý thức. Nếu ban đầu trong không gian này được lấp đầy bằng lửa, thì lúc này chỉ với một quyền vừa rồi của Diệp Viễn đã dập tắt lửa ở nơi đây!
Bên trong không gian truyền thừa, khoé miệng Diệp Viễn khẽ nhếch lên, ý thức của hắn đã thoát ra khỏi Bia đá Hạo Thiên.