Hà Minh Đức vội vàng trả lời: “Đúng vậy! Thuộc hạ cũng không biết, một tiểu tử Hóa Hải Cảnh như hắn, làm thế nào mà thúc động được đại trận chuẩn cấp năm. Nhưng ở trên đại trận này người của chúng ta thật sự là đã phải chịu không ít thống khổ.”
Thượng Quan Văn Duệ nhẹ gật đầu, đối với sự yêu nghiệt của Diệp Viễn, dường như cũng không ngoài dự liệu bao nhiêu.
“Khoảng thời gian này, ngươi đều phái người đi canh chừng u Vân Tông chứ? Đừng có để bọn chúng chạy mất!” Thượng Quan Văn Duệ nói.
“Thượng Quan hoàng giả yên tâm, thuộc hạ sẳp sếp vô số người theo dõi xung quanh u Vân Tông, chỉ cần có một chút gió động cỏ lay, bọn chúng sẽ lập tức bẩm báo!” Hà Minh Đức vội vàng nói.
Thượng Quan Văn Duệ gật đầu:
“Nếu đã như vậy, phái một cao thủ Thần Du Cảnh đi là có thế phá được đại trận này rồi.
Nói rồi, Thượng Quan Văn Duệ quay người nói với một võ giả Thần Du cảnh tầng một phía sau: “Vân Dung, ngươi đi cùng Hà Tông Chủ một chuyến! Nếu như có thể, thì mang tên tiểu tử đó về đây cho ta xem xem, có phải là hắn có ba đầu sáu tay hay không!”
Vân Dung kia khom người nói:
“Vâng, gia chủ.”
Hà Minh Đức thấy vậy thì cực kỳ vui mừng, hắn phải chịu thiệt lớn trên tay Diệp Viễn, bây giờ có cao thủ Thần Du Cảnh đến chống lưng cho hắn, hẳn còn sợ cái gì?
Mấy ngày sau, trước sơn môn u Vân Tông, Thượng Quan Vân Dung đứng lơ lửng trên không.
Phía sau hắn, là Hà Minh Đức.
“Chính là cái đại trận này, các ngươi lấy sức lực toàn tông mà cũng không phá được?” Thượng Quan Vân Dung nhàn nhạt nói.
Hà Minh Đức nói lớn: “Vâng, thuộc hạ vô năng! Hành vi của tên tiểu tử Diệp Viễn đó cực kỳ quái lạ, thực sự là không dễ đối phó!”
Thượng Quan Vân Dung nhẹ gật đầu, nhưng lại không nói gì.
Đương nhiên hắn cũng từng nghe qua đại danh của Diệp Viễn, từ sau khi trận đại chiến giữa Diệp Viễn và Triệu Thừa Càn qua đi, Thượng Quan Lăng Vân giống như phải chịu đả kích gì vô cùng lớn vậy, không ngừng tu luyện bất kể ngày đêm.
Là trưởng bối của Thượng Quan Lăng Vân, tất nhiên Thượng Quan Vân Dung cũng quan tâm đến.
Lần đại chiến này, Thượng Quan Lăng Vân chủ động xin đi giết địch, cũng đang trên đường đến rồi.
Nghĩ đến lần nữa nghe thấy cái tên Diệp Viễn này, chắc chắn Thượng Quan Lăng Vân sẽ vô cùng hưng phấn.
Có điều nghe nói tên Diệp Viễn đó đã đột phá đến Hóa Hải cảnh, ngược lại lại khiến cho Thượng Quan Vân Dung có chút ngoài ý muốn.
Lúc còn ở Ngưng Tinh Cảnh, Diệp Viễn đã có chiến lực lớn như thế, bây giờ đột phá đến Hóa Hải cảnh, cho dù là Thượng Quan Lăng Vân gặp phải Diệp Viễn, e là cũng vẫn không phải đối thủ!
Có một đối thủ không cách nào vượt qua được, quả thật là đáng sợ!
Cho nên… biện pháp tốt nhất chính là… hủy diệt đối thủ này!
Thượng Quan Vân Dung đưa tay một cái, trong nháy mắt nguyên lực khủng bố tập trung lại trong lòng bàn tay hắn.
Hà Minh Đức đứng phía sau hẳn chứng kiến một màn này, đồng tử không khỏi hơi co lại.
Đây chính là uy thê’ của cao thủ Thần Du Cảnh, rõ ràng là không phải nhằm vào hắn, nhưng cũng khiến cho hắn có một cảm giác khiếp sợ.
“Đi!
n
Trong miệng Thượng Quan Vân Dung nhàn nhạt phát ra một chữ, công kích của hắn trong nháy mắt đã ớ trên Lưỡng Nghi Hồn Thiên Đại Trận.
Chỉ nghe “Ầm” một tiếng vang lên, đại trận đúng là phát ra từng đợt thanh âm vỡ vụn.
Thượng Quan Vân Dung vẫn luôn một bộ dáng vân đạm phong khinh, nhưng lúc này trên mặt lại hơi lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Đại trận chuẩn cấp năm này… quả nhiên là có chút môn đạo!”