"Băng long khiếu thiên!"
"Linh ẩn kiếm!"
Hai người giao đấu không ngừng nghỉ trên võ đài.
Trong khoảng thời gian ngắn đúng là khó mà phân cao thấp.
Diệp Viễn dựa vào quy luật dung hợp lại có thể tạm thời trở thành đối thủ ngang tài ngang sức với Lãnh Thu Linh.
Dưới đài, Lãnh Húc trợn mắt há hốc mồm.
"Thì ra sức mạnh của Diệp Viễn đã mạnh đến như thế này rồi! Lúc hắn luyện kiếm cùng ta còn chưa dùng đến một phần mười sức mạnh." Lãnh Húc thì thào nói.
Hắn ta có thể đột phá pháp tắc chi lực trong vòng mười ngày hoàn toàn là nhờ cách huấn luyện khổ cực của Diệp Viễn.
Lúc ấy Lãnh Húc cảm thấy Diệp Viễn rất mạnh, nhưng không hề ngờ rằng Diệp Viễn lại mạnh đến mức có thể đấu tay đôi với Lãnh Thu Linh rồi.
Mặc dù Diệp Viễn nằm ở tình thế xấu, nhưng hắn mới vào Thiên Thần tầng hai mà!
Lãnh Thu Linh yêu nghiệt như vậy mà lại bị người vượt cấp chiến đấu rồi.
Lãnh Hồng Tú bên cạnh cũng khiếp sợ như vậy.hắn ta hiểu rõ địa vị của con gái ở Thiên Lăng phủ như thế nào.
Từ trước đến nay đều là con gái vượt cấp khiêu chiến người khác, lần đầu tiên gặp người vượt cấp thách đấu con gái.
Nhìn thấy như vậy hắn ta càng thêm chắc chắn suy đoán của Lãnh Thu Linh rồi.
Vù!
Vù!
Hai người đang tiếp xúc liền tách nhau ra, mỗi người một hướng.
Trán của Lãnh Thu Linh thế mà lại tấm lấm những giọt mồ hôi.
Mà Diệp Viễn cũng đang thở hổn hển.
Đối chiến với Lãnh Thu Linh, đối với hắn bây giờ vẫn là quá gượng gạo rồi.
Lãnh Thu Linh bên ngoài lạnh như băng thế nhưng trong lòng khiếp sợ, hoàn toàn không có cách nào diễn tả bằng ngôn từ được.
Lần đầu tiên trong đời người nàng ấy biết cảm giác thất bại là như thế nào.
Nghĩ lúc trước mới gặp Diệp Viễn, nàng ấy từng nói rằng Diệp Viễn và nàng ấy đã định trước không phải là người cùng một thế giới.
Thế nhưng trôi qua mấy trăm năm rồi, câu nói ấy rõ ràng không còn đúng nữa.
Mặc dù sức mạnh vẫn còn kém nhưng không nghi ngờ gì về việc Diệp Viễn đã đi đến thế giới của nàng ấy rồi.
Điều này là không thể nghi ngờ!
Hơn nữa theo chiều hướng tiếp tục phát triển như thế này thì Diệp Viễn vượt qua nàng ấy chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
Chỉ là Lãnh Thu Linh không tài nào nghĩ thông được tại sao một người có tài năng thiên phú vô song như thế lại kẹt trong Quy khư đại viên mãn tận ba trăm năm.
Bây giờ nghĩ lại, rõ ràng là việc không thể tưởng tượng nổi.
"Lãnh tiên tử quả nhiên không hổ là tuyệt thế thiên tài, Diệp mỗ nhận thua rồi!" Diệp Viễn chắp tay nói.
Trận chiến vừa nãy hắn quả thực là thua rồi.
Thế mà Lãnh Thu Linh lại lắc đầu nói: "Diệp công tử vẫn chưa dùng toàn bộ sức lực, sao có thể coi là thua được chứ? Nếu mà là trận chiến sinh tử thì chưa biết ai thắng ai thua."
Diệp Viễn cười nói: "Lãnh tiên tử chẳng phải cũng vậy sao? Nói cho cùng thì vẫn là ta không đủ mạnh mà."
Không phải trận chiến sinh tử, mọi người hầu như đều không dùng hết một trăm phần trăm thực lực.
Nếu thực sự đến mức đấy thì chính là người chết người bị thương, muốn thu tay lại cũng rất khó.