Tô Hỗ cố gắng kìm nén cơn chấn động trong lòng, đi theo Diệp Viễn ra ngoài.
Tính tình trầm ổn, thực lực cường hãn, trình độ trận đạo cực cao, rốt cuộc thiếu niên như vậy là yêu nghiệt phương nào đây?
Ba ngày sau, tại quảng trường diễn võ bắc thành, có vô số các võ giả tụ tập về đây, cảnh tượng vô cùng hùng tráng.
Trên đài cao, Tô Hỗ uy phong lẫm liệt nhìn xuống bên dưới, dõng dạc nói: “Hẳn mọi người cũng đã biết, Xích Quang Thành đã bị cô lập cho nên cũng không trụ được bao lâu nữa! Liên minh đã cử Diệp công tử tới Xích Quang Thành, dẫn dắt mọi người phá vòng vây!”
Phía dưới chợt trở nên hỗn loạn, khi nghe Tô Hỗ nói vậy.
“Cái gì? Cử một đứa con nít Hoá Hải Cảnh tới đây cứu chúng ta, liên minh định bỏ rơi chúng ta sao?”
“Một tiểu tử Hoá Hải Cảnh, lại muốn dẫn chúng ta phá vòng vây? Thật đúng là nực cười!”
“Còn chưa mọc đủ lông đủ cánh thì làm được gì? Thành chủ đại nhân, chúng ta sẽ đi theo ngài, mau đuổi tên nhóc đó đi đi!”
“Này, các người đứng nói nữa, liên minh đã cử tiếu tử đó tới đây, chắc hẳn tên tiểu tử này có điểm hơn người. Tiếu tử, ngươi có bản lĩnh thì ra ngoài thành chặt vài cái đầu mang về đây cho chúng ta xem. Ngươi tới dẫn chúng ta phá vây, thì cũng phải đế bọn ta thấy được thực lực của ngươi chứ?”
Người này vừa nói, lập tức khiến cả tất cả mọi người cười ồ theo.
Đừng nói là Hoá Hải cảnh, cho dù là Tô Hỗ có thực lực Hồn Hải cảnh cấp chín đỉnh phong cũng không dám ra ngoài thành chặt vài cái đầu mang về!
Diệp Viễn đứng bên cạnh Tô Hỗ dường như đã sớm đoán được tình huống này, nhìn những võ giả đó cười nhạt nói: “Nếu như ta có thể chặt vài cái đầu mang về, có phải các ngươi sẽ nghe theo lời của ta hay không?”
“ồ, lại còn tưởng là thật kìa? Ha ha ha, được, chỉ cần ngươi có thể chặt mấy cái đầu về đây, chúng ta sẽ nghe theo ngươi hết! Các ngươi nói xem có đúng không?” Võ giả đó cười ha hả nói.
‘Đúng!
I/
‘Đúng!
I/
Những võ giả khác đương nhiên không tin một tiểu tử Hoá Hải cảnh dám ra ngoài thành chặt mấy cái đầu mang về, cho nên ai nấy cũng hùa theo.
Trong số các võ giả này đa phần đều là tán tu, nên muốn thu phục được bọn họ là chuyện không hề đơn giản.
Thành chủ như Tô Hỗ cũng đã làm khá tốt, nhưng nếu chỉ dùng võ lực để trấn áp, sẽ càng khiến bọn họ không nghe theo.
Diệp Viễn nhìn võ giả đó, cười nói: “Ngươi tên là gì?”
“Cái gì? Nhớ tên lão tử rồi định uy hiếp ta sao? Lão tử đi không đổi tên ngồi không đổi họ, chính là sở Thạch!” Võ giả đó ngấng cao đầu nói.
Sở Thạch này có thực lực khá tốt, đã đạt tới Hồn Hải cảnh tầng năm. Cho nên hắn xem thường một tiểu tử mới chỉ là Hoá Hải Cảnh là điều dễ hiểu.
ở đây có đông người như vậy, Tô Hỗ sẽ dám ra tay giết người sao? Lỡ như có xảy ra bạo loạn, Tô Hỗ cũng chịu không nối.
Những tán tu ở đây đa phần đều thuộc hạng người kiêu căng khó thuần, bọn họ chỉ xem trọng quy tắc cá lớn nuốt cá bé.
Muốn thu phục bọn họ, nhất định phải dùng thực lực để chứng minh.
Diệp Viễn cười nói: “Sở Thạch đúng chứ? Ta nhớ rồi!”
Nói rồi, Diệp Viễn khẽ động, sau đó biến mất ngay trước mắt sở Thạch.
Võ giả phía dưới ai nấy cũng đều ngơ ngác nhìn nhau, bởi không ai trong SỐ bọn họ nhìn rõ Diệp Viễn đã rời khỏi vị trí như thế nào!
Thấy vậy, sở Thạch biến sắc mặt, nói với võ giả đứng kế bên: “Các ngươi nói xem, tên tiểu tử này không phải là ra ngoài thành chặt đầu người mang về đay chứ?”
“Ha ha, làm sao có thể chứ? Tên tiểu tử này chẳng qua là có thân pháp lợi hại một chút mà thôi, với chút thực lực của hắn thì làm sao có thể làm được việc đó cơ chứ?” Võ giả đó nói.