Hiên Vũ ở một bên không lên tiếng, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc Diệp Viễn có thủ đoạn gì.
Tuy rằng hắn không thích tranh đấu nhưng trong mắt hắn Lộc Minh cũng chỉ là hạng tôm tép nhãi nhép mà thôi.
Đề nghị của Diệp Viễn khiến cho hắn vô cùng chờ mong.
Thực lực của Lục Dật, hắn biết không thể vượt qua được rồi, so với Lộc Minh vẫn là kém một mảng lớn.
Mặc dù Lộc Minh làm người có hơi vô liêm sỉ một tí, nhưng hắn cũng là có bản lĩnh thật sự, bằng không thì cũng không có khả năng trở thành chấp sự cấp cao của Đan Tháp.
Diệp Viễn lườm Lộc Minh, không nhịn được nói: “Nói nhảm thật nhiều, ngươi tới đây để đốt pháo đấy à? Ngươi chỉ cần nói có dám hay không thôi! Không dám thì cũng đừng bày cái chức trưởng bối gì ra đây, ngươi thì tính là cái thá gì?”
Mặt Lộc Minh tối sầm, trầm giọng nói: “So thì so, lão phu mà lại sợ mấy tên hậu sinh vãn bối này như các ngươi hay sao? Nhưng mà... lão phu thắng thì như thế nào?”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Không phải là ngươi giúp đồ đệ ra mặt hay sao? Lục Dật thua, ta lập tức phá bỏ Diệu Thủ Trai, cút ra khỏi Hoàng Thành Thiên Ưng.”
Lộc Minh thầm mắng Diệp Viễn miệng lưỡi bén nhọn, từng câu từng chữ đều khiến cho người khác cảm thấy khó chịu như ăn phải con ruồi.
Sắc mặt hắn trầm xuống, âÂm thanh lạnh lùng nói: “Đây chính là ngươi nói! Nếu như lão phu thắng, Lục Dật còn phải dập đầu tạ tội ta trước mặt mọi người!”
Diệp Viễn bĩu môi, thản nhiên nói: “Đan dược ngươi chọn, ta muốn một canh giờ! Đương nhiên, đan dược ngươi chọn phải nằm trong phạm vi năng lực của Lục Dật!”
“Nhao!”
Lời nói của Diệp Viễn làm cho mọi người chung quanh thoáng chốc bùng nổ nồi.
Ngay cả Hiên Vũ cũng lộ ra thần sắc vô cùng kinh ngạc.
Để cho đối phương chọn đan dược, đây chính là đem quyền chủ động giao vào trong tay đối phương rồi.
Loại tỷ thí này, ai lựa chọn đan dược thì không thể nghi ngờ gì sẽ càng chiếm cứ ưu thế hơn, bởi vì mỗi một người đều am hiểu về đan dược không hề giống nhau.
Thực lực của Lộc Minh vốn đã ở trên Lục Dật, hiện tại còn để cho đối phương chọn đan dược, đây không phải muốn chết sao?
“Diệp đại sư điên rồi a? Đây... đây không phải đưa cổ cho người khác gác đao lên hay sao?”
“Ta thừa nhận Diệp đại sư rất lợi hại, nhưng đây cũng không phải chuyện có thể càn rỡ rồi, điều này đồng nghĩa với tìm chết a!”
“Thật không biết Diệp đại sư nghĩ như thế nào mà lại có thể đem quyền chủ động giao cho đối phương chỉ để đổi lấy một canh giờ, một canh giờ... đủ làm gì vậy?”
...
Lộc Minh vốn sững sờ, chợt nghẹn ngào cười to nói: “Ha ha ha... tiểu tử, ngươi thật đúng là người không biết thì không thấy sợ a, thật sự cho rằng mình là Dược Tổ rồi sao? Để cho lão phu chọn đan dược, lão phu sẽ chơi đùa chết ngươi!”
Hắn đảo mắt nhìn về phía Lục Dật, đắc ý nói: “Lục tiểu tử, ta nghe nói gần đây ngươi đang nghiên cứu Thất Khiếu Tịnh Ngộ Đan, không bằng... chúng ta sẽ tỷ thí cái này đi?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lục Dật khó coi tới cực điểm, hận không thể nhào tới cắn chết Lộc Minh.
Đồng thời, trong lòng của hắn cũng có chút oán trách Diệp Viễn.
Tiểu tử này thật sự biết tự ý làm chủ a.
Hiện tại thì xong rồi, ngay cả một tia hi vọng cũng không có!
“Không được! Lộc Minh, ngươi đây là đang khi dễ người khác!” Đinh Huân cả giận nói.
Tam sư huynh cũng vội vàng nói: “Ngươi biết rõ Đại sư huynh luyện chế không ra Thất Khiếu Tịnh Ngộ Đan, vậy mà còn cố ý chọn cái đan dược này để cùng hắn so tài, quả thực không biết xấu hổ!”
Mấy sư huynh đệ này gấp gáp, hắn lại càng đắc ý, cười to nói: “Hắc, là tiểu tử này để lão phu chọn đan dược. Như thế nào, hiện tại lão phu đã chọn xong, các ngươi lại không muốn? Thất Khiếu Tịnh Ngộ Đan, chẳng lẽ không hợp yêu cầu?”
Thất Khiếu Tịnh Ngộ Đan là một loại đan dược có tính tiêu hao, có thể trợ giúp võ giả tăng năng lực cảm ngộ Đại Đạo trong thời gian ngắn, cực kỳ được hoan nghênh.
Nhưng mà, độ khó luyện chế ra loại đan dược này cũng nổi danh rất lớn.
Tuy rằng là Thần đan Tứ Tinh Sơ cấp, nhưng rất nhiều Đan Thần Tứ Tinh Trung cấp đều luyện chế không ra.
Tư chất của Lục Dật không tệ nhưng dù sao thời gian bước chân vào Thần đan Tứ Tinh cũng không dài.
Lục Dật đã nghiên cứu Thất Khiếu Tịnh Ngộ Đan này rất lâu, nhưng mà một mực vẫn chưa có tiến triển quá lớn.
Đến bây giờ cũng vẫn không luyện chế ra.
Thất Khiếu Tịnh Ngộ Đan đối với Lộc Minh độ khó cũng không nhỏ.
Nhưng vấn đề là hắn vẫn có thể luyện chế được viên đan dược này.
Về điểm này thì hắn đã áp đảo được Lục Dật rồi.
Nhưng Diệp Viễn lại hời hợt nói: “Không sao cả, chính là nó đi. Linh dược do các ngươi chuẩn bị, nơi này của ta cũng không có. Các ngươi... cùng ta vào đây.”
Nói xong, Diệp Viễn quay người tiến vào Nội đường.
Nhóm người Hiên Vũ hai mặt nhìn nhau, nhưng mà vẫn đi theo Diệp Viễn tiến vào trong.
“Diệp đại sư, ta... ta luyện chế Thất Khiếu Tịnh Ngộ Đan không được! Như vậy còn so thế nào được?” Vừa vào đến cửa, Lục Dật vội la lên.
“Đúng đấy Diệp đại sư, ngươi cũng quá ẩu thả rồi, cho dù thật sự muốn so tài thì làm sao có thể chủ động buông tha việc lựa chọn đan dược chứ?” Đinh Huân cũng nói.
“Được rồi, hiện tại còn chưa so tài thì biết chắc đã thua!” Tứ sư huynh khó chịu nói.
Chỉ có đôi mắt dễ thương của Ninh Tư Ngữ lưu chuyển, dường như nghĩ tới điều gì không khỏi có chút âm thầm mong đợi.
“Được rồi được rồi, nguyên một đám mấy người làm cái gì vậy? Diệp đại sư đã dám nói như vậy thì khẳng định có chỗ dựa vững chắc, các ngươi đừng có sợ hãi lo lắng lung tung, để xem hắn nói như thế nào!” Ninh Tư Ngữ nói.
Diệp Viễn cười, nói với Hiên Vũ: “Không phải ngươi muốn ta giúp ngươi dạy đồ đệ hay sao? Hôm nay tiện nghi cho các ngươi, lão tiểu tử kia ta nhìn cũng rất chướng mắt!”
Ánh mắt Hiên Vũ sáng ngời, nói: “Một canh giờ, chẳng lẽ Diệp đại sư muốn luyện chế Thất Khiếu Tịnh Ngộ Đan?”
Diệp Viễn bật cười nói: "Cho dù tính toán ta đạt tới Đạo Cảnh thì hiện tại cũng không có khả năng luyện chế ra Thần Đan Tứ Tinh.”
Mọi người thất vọng một trận, Hiên Vũ nói: "Vậy thì...”
Diệp Viễn nói: “Thất Khiếu Tịnh Ngộ Đan ta không có cách nào luyện chế ra, nhưng mà Ngũ Khiếu Tịnh Ngộ Đan thì lại không nói chơi.”
Lục Dật nhíu mày, nói: “Ngũ Khiếu Tịnh Ngộ Đan... ta cũng có thể luyện chế a! Cho dù không đạt được tiêu chuẩn như Diệp đại sư nhưng cũng sẽ không quá kém. Thế nhưng Thần đan cấp bốn cùng Thần đan cấp ba hoàn toàn là hai chuyện khác nhau a!”
Diệp Viễn nhìn về phía Lục Dật, cười như không cười nói: “Vậy sao? Cách ngươi lý giải về Đan đạo chính là như vậy sao? Đại Đạo Thông Thiên đan xen lẫn nhau. Thần đan cấp bốn cao thâm hơn so với Thần đan cấp ba rất nhiều, cái này không sai, nhưng cũng đều cùng một loại đan dược, đều là chung một nguồn gốc, Đạo ẩn chứa trong đó có điểm tương tự rất lớn. Nếu như cho rằng Thần đan cấp bốn cao cấp hơn so với Thần đan cấp ba, cô lập nó ra, vậy thì ngươi đã sai hoàn toàn rồi!”
Lục Dật nghe đến mức sững sờ, nhưng mà hắn biết rõ, Diệp Viễn nói không sai.
Nhưng mà mối liên hệ giữa đan dược cũng không phải dễ dàng liên tưởng đến như vậy.
Kỳ thật, lúc nghiên cứu cái Thất Khiếu Tịnh Ngộ Đan này, Hiên Vũ cũng đã nói với hắn như vậy, thế nhưng hắn vẫn không làm được.
Mọi người đều đang làm một bộ dáng như có điều suy nghĩ, Diệp Viễn đi đến trước dược đỉnh, lấy linh dược của Ngũ Khiếu Tịnh Ngộ Đan trong nhẫn chứa đồ ra, mở miệng nói: “Chỉ có một lần cơ hội, hãy xem cho kỹ!”
Bỗng nhiên, khí tức trên người Diệp Viễn đột nhiên bạo phát, thoáng chốc trở nên thần thánh.
Bên trong toàn bộ phòng luyện dược tràn đầy khí tức Đạo.
Chỉ là lúc này còn mạnh hơn so với lúc bọn hắn luyện đan lúc trước không biết bao nhiêu lần!
Cả người Diệp Viễn giống như biến thành một mảnh Hỗn Độn, khiến cho người ta có một loại cảm giác không chân thực.
Giờ khắc này, Diệp Viễn giống như đã hóa thân thành chủ của vạn vật, trở nên vô cùng mờ mịt.
Ánh mắt Hiên Vũ ngưng trọng, hoảng sợ nói: "Đây... đây... thì ra đây mới là thực lực chân chính của Đạo Cảnh!”