Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Mạnh Quảng rất khó coi, đúng là hắn sợ thật.

“Ca nói này lão đệ Diệp Thanh, đệ đừng có mà trêu đùa lão ca này chứ! Ca biết chút năng lực này của ca, đệ hẳn là chướng mắt. Lão đệ, đệ cũng đừng có thấy chết mà không cứu chứ!”

Mạnh Quảng vốn là tưởng rằng vào Khiếu Nguyệt Tông là có thể dựa chút hơi của tông môn, không ngờ rằng thế này lại là đưa dê vào miệng cọp. Hắn ta làm sao mà không vội cho được?

Chỉ là hắn ta biết, lấy khả năng của chính mình, chắn chắn sẽ không tài nào trốn thoát được.

Diệp Viễn, hiện tại chính là cứu tinh của hắn.

Diệp Viễn nghe vậy cười nói: “Mạnh huynh tạm thời đừng vội vã. Chỗ ta đây có một viên Thanh Thần Đan. Huynh nghiền nát thành bột, sau khi ăn vào hai phần, tự mình sẽ có thể chống lại mùi hương thoang thoảng kia. Trong nhiều ngày, huynh cố gắng không ra ngoài. Ta còn có chút việc muốn làm. Chờ chuyện ở đây xong rồi, ta sẽ tự mang huynh rời đi.”

Mạnh Quảng nhận lấy đan dược nhìn thoáng qua, nào ngờ đây lại là một viên đan dược cấp chín siêu phẩm!

Hắn ta hít sâu một hơi. Ánh mắt của hắn nhìn về phía Diệp Viễn bộn bề cảm xúc.

Có thể tùy tay lấy ra đan dược có loại phẩm giai như thế này, gã Diệp Thanh này tất nhiên không phải người bình thường!

Dược hiệu của đan dược cấp chín siêu phẩm mạnh quá. Chỉ với thực lực của Mạnh Quảng chắc chắn là không có cách nào hấp thu. Cho nên chỉ có thể nghiền nát thành bột, ăn vào một chút.

Nhưng mà chỉ cần thế này thôi, như vậy là đủ rồi!

Mạnh Quảng cắn răng một cái nói: “Đa tạ người huynh đệ Diệp Thanh! Nếu có thể chạy khỏi động ma này, Mạnh mỗ chắc chắn sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp huynh đệ!”

Tiễn Mạnh Quảng đi, Diệp Viễn sửa sang một chút, sau đó đi ra cửa ngay.

Diệp Viễn đang đi chọn lựa công pháp. Ở nơi đó, hắn gặp được không ít võ giả đang cùng tiến đến.

Những người này nhìn thấy những công pháp cấp chín đó, tất cả đều vô cùng hưng phấn.

Lại không ngờ rằng, bên người đã có mấy người bạn đi cùng biến mất không thấy.

Cái đám đệ tử này phần lớn là tán tu, về phía mỗi người vốn là chẳng hề quen biết lẫn nhau.

Bọn họ làm việc riêng lẻ. Cho dù có ít người không tới, bọn họ cũng chỉ sẽ cho rằng những người khác đang bế quan luyện công.

Diệp Viễn đương nhiên không phải thật là đi chọn lựa công pháp. Hắn đang cố ý đứng chỗ này cho tên chấp sự kia gây chuyện.

Vừa vào Công Pháp Điện, Diệp Viễn đã biết ngay là bị người theo dõi.

Hơn nữa thực lực của người này cường đại khác hẳn người thường!

Diệp Viễn gần như có thể khẳng định, người này chỉ e cũng là cái cường giả được gọi là Thánh Hoàng kia!

Ở chỗ tối, chấp sự ngoan ngoãn mà đứng ở phía sau Thánh Hoàng.

“Người thanh niên này, cũng chỉ là một võ giả Thiên Khải Cảnh tầng tám bình thường, cũng không có che dấu thực lực. Hơn nữa, không phải hôm nay hắn cũng tới chọn lựa công pháp võ kỹ à? Nhìn trông thế này, hẳn hắn là cũng chỉ là người có tính cách đạm nhiên, cũng không có chỗ nào đặc thù cả.” Thánh Hoàng buồn bã nói.

“Vâng, chủ nhân. Là tại nô tài lo lắng quá mức.” Chấp sự hết sức cung kính nói.

“Được, một đám đệ tử này chất lượng không tồi. Vị đại nhân kia rất vừa lòng. Chờ một lát nữa sẽ ban thưởng thật hậu!” Thánh Hoàng nói.

Chấp sự mừng rỡ, vội vàng nói: “Cảm ơn chủ nhân. Đây đều là việc nô tài nên làm.”

“Nhiều nhất chỉ có một năm thôi là Ca Nặc đại nhân đã xuất thế rồi. Đến lúc đó, cứ điểm của Ma tộc chúng ta ở Thần Vực cần phải kích hoạt toàn bộ. Chỗ này của chúng ta sẽ là cứ điểm liên thông các nơi quan trọng. Cho nên, chúng ta không thể có chút sai sót nào! Trong thời gian một năm này, ngươi hãy vực dậy tinh thần lên cho bổn toạ, bổn toạ không chấp nhận được nửa điểm sai lầm! Đặc biệt là chỗ truyền tống trận Ma Âm, đã hiểu chưa?” Thánh Hoàng nói.

Chấp sự vội vàng nói: “Nô tài ghi nhớ!”

Tuy Diệp Viễn biết có người ở nhìn trộm hắn, nhưng lại không cách nào nghe được bọn họ đang nói cái gì.

Nếu hắn nghe được vị đại nhân Thánh Hoàng kia nói, chỉ e là cũng sẽ không bình tĩnh được như thế.

Bên trong cái cứ điểm này, không ngờ còn có sự tồn tại cường đại hơn cả Thánh Hoàng!

Nhờ sự thả lỏng cảnh giác với Diệp Viễn, hành động của Diệp Viễn mấy ngày kế tiếp đã trở nên thông thuận rất nhiều.

Trải qua mấy ngày điều tra, Diệp Viễn gần như có thể khẳng định, Lam Nha Điện ở chủ phong có khả năng là nơi trung tâm của truyền tống trận nhất!

Diệp Viễn có được Nhật Nguyệt Thiên Đồng, quả thực chính là thám tử trời sinh.

Hắn vốn là không cần lén lút, để tâm đề phòng cẩn thận giống như người khác.

Hắn chỉ cần đi lại rất tuỳ ý ở gần chủ phong. Hết thảy ở trong mắt hắn đều không có chỗ nào che giấu được.

Rốt cuộc hắn là một đệ tử mới vào, làm quen hoàn cảnh ở chủ phong một chút cũng có thể nghe được.

Còn về một ít nơi bí ẩn hơn thế, với sự khôn khéo của Diệp Viễn, những tên Ma tộc đó hiển nhiên cũng không có cách nào phát hiện.

La Nham Điện kia là một cái cung điện không hề nổi bật, nhưng mà thủ vệ lại rất là nghiêm ngặt.

Những tên thủ vệ đó bề ngoài nhìn qua thực lực phần lớn không mạnh. Nhưng mà Diệp Viễn dùng Nhật Nguyệt Thiên Đồng quan sát từ xa thấy rõ, thủ vệ của La Nham Điện, chỉ e đều là Ma tộc cấp bậc Thần Vương!

Ma tộc chân chính, mà không phải là ma nô bị ma hóa.

Thủ vệ nghiêm ngặt như thế, tất nhiên là để bảo vệ một thứ đồ cực kỳ quan trọng.

Như vậy ở cái Khiếu Nguyệt Tông này, thứ gì quan trọng nhất vậy?

Đương nhiên là truyền tống trận tin tức!

Mấy ngày nay, đệ tử mới vào lại lục tục mất đi một ít người.

Mạnh Quảng âm thầm lau mồ hôi, thầm hô may mắn.

Ăn đan dược của Diệp Viễn vào, cái mùi hương sâu xa kia quả nhiên không có cách nào gây chút ảnh hưởng gì đến hắn.

Nếu không phải có Diệp Viễn, nói không chừng ở ngay trong những người biến mất đó đã có cả chính hắn.

Vào buổi tối ngày thứ sáu, cuối cùng Mạnh Quảng cũng chờ tới được Diệp Viễn.

“Ôi trời, Diệp Thanh lão đệ, rốt cuộc đệ cũng tới! Mấy ngày nay ta như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Đệ mà lại không tới, chỉ e là ta đã sắp điên rồi.” Mạnh Quảng oán trách nói.

Cái chết cũng không đáng sợ, quá trình chờ đợi cái chết mới đáng sợ!

Diệp Viễn cười nói: “Đi, ta dẫn huynh đi xem xem, gương mặt thật của cái Khiếu Nguyệt Tông này!”

Vẻ mặt của Mạnh Quảng nghiêm lại, đi theo diệp Viễn ra ngài.

Diệp Viễn đã sớm quan sát qua, ở chỗ ngoài La Nham Điện có mười tên canh ngoài, ba tên ẩn núp.

Hắn chỉ có giải quyết toàn bộ trong cùng thời gian, mới có thể lặng yên không một tiếng động mà tiến vào Điện La Nham.

“Diệp Thanh lão đệ, rốt cuộc đệ muốn làm cái gì vậy?” Mạnh Quảng truyền âm nói.

Diệp Viễn cho hắn ta ăn Liễm Tức Đan. Hai người núp ở chỗ tối, những tên Ma tộc đó dù thế nào cũng không phát hiện được.

Diệp Viễn hơi hơi mỉm cười, bóng người chợt biến mất tại chỗ!

Ở ngay trong đêm tối, mười ba tia sáng lạnh chợt lóe mà qua.

Mười ba tên thủ vệ kia, toàn bộ chết ở dưới kiếm của Diệp Viễn!

Đôi mắt của Mạnh Quảng trừng to thành hình tròn xoe, không thể tin được mà nhìn một màn này.

Lúc này, hắn ta mới biết được, người huynh đệ Diệp Thanh vẫn luôn cùng hắn xưng huynh gọi đệ có thực lực đáng sợ đến thế nào!

Đây đâu phải võ giả Thiên Khải Cảnh nào chứ. Đây rõ ràng chính là cường giả cảnh giới Thần Vương đó!

Nháy mắt hạ gục mười ba tên thủ vệ Vô Tướng Cảnh trong một lượt, còn không hề phát ra một chút động tĩnh này. Cái thực lực này, chỉ sợ cũng chỉ có cường giả cảnh giới Thần Vương mới có thể đạt tới đúng không?

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của Mạnh Quảng.

Còn trên thực tế, bản thân mười ba tên thủ vệ kia chính là cường giả cấp bậc Thần Vương!

Thực lực của Diệp Viễn, hắn chắc chắn là không có cách nào có thể biết được.

“Diệp… huynh… đại nhân, không ngờ ngài… ngài lại là cường giả Thần Vương!” Đi đến trước mắt Diệp Viễn, lời nói của Mạnh Quảng đã líu lại.

Thần Vương, đối với hắn ta mà nói là sự tồn tại không tài nào chạm tới được.

Sự tồn tại suốt cuộc đời không có cách nào chạm tới.

Diệp Viễn cười cười nói: “Coi như là vậy đi. Đi, đi vào!”

Diệp Viễn dẫn theo Mạnh Quảng, rất tuỳ tiện mà đi xuyên qua các loại cấm chế, tiến vào tới chỗ bên trong La Nham Điện.

Trong suốt dọc đường, tất nhiên không thể tránh khỏi việc giết người.

Nhưng mà với sự khéo léo của Diệp Viễn, gần như là không ai có thể phản ứng kịp được, đã bị hạ gục trong nháy mắt.

Cho dù có là Thánh Hoàng kia, Diệp Viễn cũng có thể tự tin là hạ gục được trong nháy mắt, càng không cần phải nói những tên thủ vệ này.

Tiến vào đại điện, Diệp Viễn sợ ngây người trước hình ảnh trước mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK