Diệp Viễn sửng sốt, kẻ này bị điên rồi à…
“Ngươi không cần đếm, ta tiến vào ngay đây!” Giọng nói lạnh nhạt của Diệp Viễn vang lên.
Thân hình Diệp Viễn bỗng dưng biến mất khỏi vị trí, đến khi xuất hiện lại thì đã là ngay trước mặt đám người Nhậm Tinh Thuần.
Đại trận hộ thành được Thượng Quan Văn Duệ gửi gắm bao nhiêu hi vọng lại chẳng có chút tác dụng nào!
Đám cường giả Thần Du cảnh trông coi phạm nhân cứ thế mà bị Diệp Viên giết sạch.
Sau đó, Diệp Viễn thoáng động tinh thần, thu những người này vào trong Hạo Thiên Tháp.
Tất cả những điều này đều được hoàn thành trong tích tắc, Thượng Quan Văn Duệ còn chưa thoát khỏi nỗi khiếp sợ, cho nên không kịp phản ứng lại.
Cần biết rằng, để phá giải đại trận của Vô Phương Thành này, bọn họ đã phải chuẩn bị rất lâu, hơn nữa trước đó tuyệt không để lộ chút tin tức nào, còn huy động mười vị cường giả nửa bước Vô Lượng cảnh đến tập kích bất ngờ mới có thể công phá đại trận.
Xong xuôi, bọn họ lại điều động hơn chục vị trận sư cấp năm mới có thể khôi phục xong đại trận này.
Tuy không thể đạt đến uy lực cao nhất nhưng chí ít cũng còn lại đến tám phần!
Vậy mà tòa đại trận này, thậm chí còn không thể ngăn cản Diệp Viễn một chớp mắt?
Điều… điều này quá phi thực tế đi?
“Làm người luôn phải trả giá đắt cho sự ngu xuẩn của mình! Thứ ngươi trông cậy vào, chỉ là thứ chẳng đáng một đồng trước mặt ta!” Diệp Viễn thản nhiên nói.
“Sao… sao có thể thế được?” Đến lúc này Thượng Quan Văn Duệ vẫn còn khiếp sợ không thôi.
Diệp Viễn nói: “Ngươi biết tòa đại trận này là do Đại Diễn Chân Tông đế lại, nhưng không biết truyền thừa của Đại Diễn Chân Tỏng đều nằm trong tay ta! Một đại trận hộ thành sao có thể ngăn được ta?”
“Cái gì? Ngươi… ngươi chiếm được truyền thừa của Đại Diễn Chân Tông?” Thượng Quan Văn Duệ kinh ngạc thốt lên.
Giờ khắc này, Thượng Quan Văn Duệ tưa như biến thành môt tên hề.
Hắn muốn cho Diệp Viễn nhìn thấy bạn bè người thân của mình phải chịu khổ trước mặt mình, lại phát hiện gậy ông đập lưng ông.
Đại trận hộ thành này còn mỏng manh hơn cả giấy!
Thượng Quan Văn Duệ làm sao có thể ngờ đến, tất cả đại trận của Đại Diễn Chân Tông đều được lấy từ Tam thư trận đạo’.
Mặc dù đại trận hộ thành này là đại trận gần với cấp sáu nhưng vẫn chỉ là một phần trong Tam thư trận đạo’ mà thôi.
Thứ như vậy, sao có thể ngăn được bước chân Diệp Viễn?
Thượng Quan Văn Duệ cũng là một kẻ kiêu hùng, kinh ngạc chốc lát liền trấn định lại, hừ lạnh nói: “Hừ! Dù ngươi chiếm được truyền thừa của Đại Diễn Chân Tông thì sao? Hôm nay Vô Phương Thành này sẽ là nơi chôn xác ngươi! Ra cả đi cho ta mau!”
Chín bóng người bỗng nhiên bay từ trong thành ra, mang theo luồng khí thê’ kinh người.
Chín bóng người này, mỗi kẻ đều đã đến cảnh giới nửa bước Vô Lượng.
Nửa bước Vô Lượng tuyệt đối là một trình độ có thể bễ nghễ thiên hạ ở Vô Biên Giới. Điểm này, có thể ngẫm lại trình độ của Thất Hải trước đây sẽ biết.
Nhưng bây giờ, một lúc có đến mười vị cường giả nửa bước Vô Lượng xuất hiện, đội hình này thật quá hào nhoáng rồi.
Giờ khắc này, Diệp Viễn mới biết được vì sao ngay cả Thất Hải cũng không trốn được.
Trước hắn có nghe nói mười vị cường giảThần Du cảnh tầng chín đỉnh phong đánh úp Vô Phương Thành, Diệp Viễn còn hơi nghi ngờ.
Hiện tại xem ra, đúng là lời đồn đãi không đúng!
Vô Phương Thành rơi vào tay địch quá bất ngờ, đầu sỏ trong thành bị tóm gọn, căn bản không có tin tức chính xác có thể truyền ra ngoài.
Tin truyền tới tai người nghe đều đã trải qua vô số lần biến đổi.
Trong mắt các võ giả của Vô Biên Giới, mười vị cường giả Thần Du cảnh đỉnh phong đã là những nhân vật có sức mạnh tuyệt đối trong thiên hạ này.