“Hay cho kẻ miệng lưỡi sẳc bén, nếu như vậy ngươi đi với ta một chuyến, ta có cách chứng minh lời nói của ngươi là thật hay giả. Nếu như ngươi nói là sự thật, thì ân oán trước đây của chúng ta đến đây xóa bỏ; nếu như là giả… Diệp Viên ta không giết nữ nhân, ngươi tự phế đan điền, rời khỏi Học Viện Đan Võ, thì chuyện lúc trước cũng xóa bỏ!” Diệp Viễn từ tốn nói.
“Ta không đi!! Đi theo ngươi ta còn có thế quay về được sao?” Liễu Nhược Thúy lập tức cự tuyệt nói.
Trong tình huống như vậy, bất luận thế nào nàng cũng không đi cùng Diệp Viền.
Mặc kệ Diệp Viễn nói thật hay giả, Liễu Nhược Thủy cũng không dám mạo hiếm.
Nếu như lời Diệp Viễn nói là thật, chuyện đó thật sự có liên quan tới nàng, nàng còn có thế chạy thoát sao?
Nếu như lời Diệp Viễn nói là giả, vậy thì hán chí lừa nàng rời đi, lại có thể có kết cục tốt sao?
Lúc này, Diệp Viễn không để ý đến Liễu Nhược Thủy nữa, có đi hay không không phải do nàng quyết định.
“Tô sư huynh, không biết huynh định thế nào ?” Diệp Viễn nhìn về phía Tô Nhất Sơn nói.
Ý kia đã hết sức rõ ràng rồi, nếu như hán đồng ý thì mọi chuyện đều dề nói, nếu như không đồng ý, vậy thì đánh một trận!
Nhiều người nhìn như vậy, tất nhiên là Tô Nhất Sơn sẽ không đồng ý.
“Diệp Viễn, ngươi đừng quá đáng! Ngươi cho rằng ngươi là trưởng lão Hình đường, muốn dần ai đi thì dẫn sao?” Tô Nhất Sơn trầm giọng nói.
“Tất nhiên ta không phải trưởng lão Hình đường, nếu như ta là trướng lão Hình đường, thì ta phán ai tội chết là người đó phải chết.” Diệp Viễn cười nhạt nói.
Tất cá mọi người đều hiểu rõ lời này, Diệp Viễn đang ở trước mặt mọi người châm chọc việc ngày trước Tô Vũ Bách đánh lén hắn!
“Hừ! Diệp Viền, ngươi bớt ớ đây chí cây dâu mắng cây hòe đi. Chuyện này ta sẽ tự bấm báo Hình đường, Hình đường sẽ tra ra chân tướng và cho ngươi một cái đáp án.” Tô Nhất Sơn hừ lạnh nói.
Lời này vừa đứt, người vảy xem lập tức xì xào.
Ai mà không biết Đại trưởng lão Hình đường là Nhị bá của hẳn? Việc này để cho Hình đường xứ lí thì còn có công đạo sao?
“Đã như vậy, thì chỉ có thế dùng nẳm đấm nói chuyện mà thôi.”
Diệp Viễn cũng không nói nhảm nữa, giơ tay lên chính là một chiêu Bát Trọng Lãng!
Bây giờ Diệp Viễn đã là Nguyên Khí tầng chín đỉnh phong, một chiêu Bát Trọng Lãng quả nhiên lè uy lực cường đại.
Hiển nhiên Tô Nhất Sơn cũng không nghĩ tới Diệp Viễn nói động thủ là động thủ, ngược lại ra tay chậm một nhịp.
Có điều hắn không hố là mười nhân vật đứng đầu trong Võ bảng, lúc này không lùi mà tiến tới tung ra một chưởng đối địch với Diệp Viễn, cuối cùng lại xoay chuyến cục diện!
Võ kỹ trung cấp cấp hai – Bàn Nhược Chướng!
Khóe miệng Tô Nhất Sơn thoáng qua nụ cười lạnh, giống như thấy trước kết quả Diệp Viền bị trọng thương đến hộc máu.
Một kẻ Nguyên Khí tầng chín cỏn con mà dám động thủ trước mặt hắn, không phải tìm đường chết thì là gì?
Điệp Lãng Ba Tâm Chường dù lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là võ kỹ cấp một tàn khuyết không đầy đú, đối phó với võ giả Linh Dịch tầng một còn có chút tác dụng.
Nhưng Tô Nhất Sơn hân là ai chứ? Linh Dịch tầng ba đính phong, hơn nữa còn là mười nhân vật tuyệt đỉnh đứng dầu trên Võ bảng!
So với Điệp Lãng Ba Tâm Chưởng, uy lực của Bàn Nhược Chướng trung cấp cấp hai càng cao hơn một bậc.
Bàn về nguyên lực, hân lại cũng mạnh hơn Diệp Viền không chỉ một cấp bậc!
Bất luận đánh giá từ góc độ nào thì Diệp Viễn đều không phải đối thủ của hẳn.
Theo Tô Nhất Sơn, Diệp Viễn đúng là đi vào chồ chết.
Người hán kiêng kỵ chính là Vũ Lạc Trần chứ không phải Diệp Viễn. Mặc dù gần đây danh tiếng của Diệp Viễn không ngừng tăng lên, nhưng mà thực lực của hẳn cũng chỉ mạnh hơn học viên mới vào Thiên cấp một chút thôi.
Linh Dịch tầng ba và Nguyên Khí tầng chín căn bản hoàn toàn không ờ cùng một cấp bậc
“Ầm!”