“A! Đau chết ta mất! Đau chết ta mất! Ta sắp nổ tung mất rồi!”
Dương Tiêu gào thảm một trận, nhanh chóng nhảy khỏi Thái Cổ Lịch Nguyên Trì, đi lên trên bờ đứng sóng vai với Bùi Khôn.
Bùi Khôn đứng yên, sắc mặt rất khó coi.
Cuối cùng Dương Tiêu đi được ra cự ly cách bờ chừng mười ba trượng, mạnh hơn hắn nhiều rồi.
Thánh tử bọn họ đều biết rõ, đi được càng xa thì có nghĩa là tiềm lực càng lớn.
Điều này cũng nói lên rằng, Dương Tiêu có tiềm lực lớn hơn Bùi Khôn hắn không ít.
Có thể đi vào khu vực khảm thứ hai, chí ít cũng có thể đạt đến thực lực Đạo Huyền Cảnh.
“Ai da, ta nói ngươi này Bùi Khôn, ngươi đừng có xị cái mặt ra như thế. Tốt xấu gì cũng đã đến khu vực khảm thứ hai, chẳng phải ta đi xa hơn ngươi vài trượng thôi sao? Lại nói, không ngờ lần này ba chúng ta vào, đều tiến được đến khu vực tầng thứ hai, giỏi thật chứ!” Dương Tiêu vẫn duy trì bộ dạng hỉ hả vô tư.
“Hừ! Nói thì nhẹ nhàng lắm! Ngươi thấy không, ngay cả hai gã tiểu tử Vô Lượng cảnh còn đi xa hơn ta! Bùi Khôn ta, đã bao giờ rơi vào tình cảnh thế này?” Bùi Khôn vẫn rất không thoải mái.
Lúc này Trương Thiên Dực và Hàn Phong đã tiến vào khu vực khảm thứ hai, đúng là đã đi được xa hơn Bùi Khôn.
Đúng vậy, Thái Cổ Lịch Nguyên Trì này có thể tặng cho những thiên tài kia rất nhiều lợi lớn, nhưng cũng đồng thời sẽ khiến bọn họ triệt để lộ ra tiềm lực thực sự.
Những thiên tài này vốn luôn âm thầm tranh cao thấp, không ai phục ai. Nhưng lần này, tiềm lực của bọn họ đã không thế che giấu được nữa.
Bùi Khôn là người đầu tiên bị đào thải, hiển nhiên vô cùng bất bình khó chịu.
“ối chà, ngươi nghĩ nhiều như vậy làm gì? Lẽ nào ngươi còn chưa nhận ra, bất luận chúng ta nhảy nhót cỡ nào, thì kẻ có thiên phú cao nhất nhất định vẫn là Diệp Viễn. Ta đoán là chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ vượt lên trước hai chúng ta. Đã như vậy, ngươi còn bận tâm lắm như thế làm gì?”
Có lẽ do tính cách, Dương Tiêu thoải mái rộng rãi hơn Bùi Khôn nhiều.
“Hừ, vượt lên trước chúng ta? Ngươi tự nhìn xem, hiện hắn mới đến chỗ nào? Theo ta thấy, căn bản lúc này hắn đã dùng hết tiềm lực rồi, sau này sẽ không có tiến triển gì lớn đâu.” Bùi Khôn hừ lạnh.
Tuy Diệp Viễn là do đệ đệ hắn mang vào, nhưng lúc này tâm tình của Bùi Khôn có hơi mất thăng bằng.
Hắn chỉ mong mấy người này lập tức bị Thái Cổ Lịch Nguyên Trì đào thải ra ngoài, như vậy hắn mới thoải mái hơn một chút.
Sau khi lên bờ, Dương Tiêu không chú ý lắm, nghe Bùi Khôn nói vậy mới phát hiện lúc này Diệp Viễn mới đang ở khoảng cách chừng bảy trượng, còn kém cả Trương Thiên Dực và Hàn Phong.
“ủa? Có chuyện gì thế nhỉ? Không phải chứ! Người này biến thái như vậy, sao có thể mới đến bảy trượng được?” Dương Tiêu cũng thoáng nghi ngờ.
“Ta đoán người này có dùng thủ đoạn tiêu hao tiềm lực nào đó, cho nên tuổi còn trẻ đã biến thái như vậy. Nhưng mà vào Thái Cổ Lịch Nguyên Trì, hắn liền hiện nguyên hình. Theo ý ta, đời này hắn giỏi lắm thì cũng chỉ lên đến Vô Lượng Cảnh mà thôi.” Bùi Khôn nói.
Ánh mắt Dương Tiêu hơi lóe lên, không biết đang suy nghĩ gì.
Đúng lúc này, Bùi Khôn chợt biến sắc nói: “Nạp Lan Hồng tiến vào khảm thứ ba rồi.”
Dương Tiêu cũng cả kinh, quay sang nhìn, quả nhiên thấy Nạp Lan Hồng đã vượt qua khoảng cách hai mươi mốt trượng rồi.
“Ha ha, Nạp Lan gia quả nhiên đều là biến thái! Không biết cái tên Nạp Lan Sơ mà vào đây thì có thể đi đến bước nào.” Dương Tiêu cười nói.
“Hừ! Cái tên ngu đó, bỗng dưng lại bỏ qua cơ hội vào Thái Cổ Lịch Nguyên Trì. Đợi hắn về đến gia tộc, sợ rằng sẽ hối hận thối ruột mất nhỉ.” Bùi Khôn khinh thường nói.
“Ài, Nạp Lan Sơ đúng là rất đáng tiếc. Ai mà ngờ được hắn vừa mới đi thì Thánh Địa lại tuyên bố tăng danh ngạch. Nhưng mà Nạp Lan Hồng có thể vào được khu vực khảm thứ ba thì quả là khó lường.” Dương Tiêu cũng thấy tiếc thay Nạp Lan Sơ.
Bùi Khôn ngậm miệng, hắn cũng không ngờ được, Nạp Lan Hồng lại có tiềm lực mạnh đến thế.
Một canh giờ sau, Dương Tiêu bỗng hơi giật mình.
“ủa? Diệp Viễn tiến vào khu vực khảm thứ hai rồi.”