Dường như trong nháy mắt, mỗi Huyễn Linh đều biến thành một chiến thần, khiến người ta có cảm giác không thể địch lại nổi.
“Ha ha ha, bao năm nay không có được cảm giác nhiệt huyết sục sôi như lúc này. Diệp Viễn, cảm ơn ngươi! Không có ngươi, e là chúng ta sẽ mãi chỉ là những cái xác biết đi không có cảm xúc!” Khoái Lương cười lớn nói.
Khoái Lương lúc này như một vị chiến thần, ánh mắt sáng rực, khác hoàn toàn với ánh mắt âm u trước đó.
Trông thấy khí thế sẵn sàng chiếu đấu của Khoái Lương, Diệp Viễn cười nói: “Xem ra trong suốt thời gian vừa rồi Khoái đại ca đã bị những quy định ở đây ràng buộc, xiềng xích tay chân! Nếu đã vậy, ta cũng xin thỉnh giáo thực lực thật sự của Khoái đại ca!”
“Được! Diệp Viễn, ta sẽ dùng toàn lực đấu với ngươi! cửa này sẽ không dễ dàng đâu! Xông lên!”
Khoái Lương vừa hạ lệnh, hơn ba mươi Huyễn Linh không theo trận tự nào mà bổ nhào về phía Diệp Viễn, cảnh tượng này hoàn toàn trái ngược với khung cảnh nghiêm ngặt đồng nhất lúc trước.
Gương mặt Diệp Viễn lúc này cũng đã đanh lại, bởi những người này đã hoàn toàn khác trước.
Song Diệp Viễn cũng không vì thế mà tỏ ra yếu thế, hắn linh hoạt di chuyển, xông vào tấn công các Huyễn Linh.
Với sức mạnh sau khi đã đột phá lên Hoá Hải hậu kỳ, có sự phối hợp giữa Chước Nhiệt chân ý và Lưu Động chân ý, vì thế cũng sẽ không gặp quá nhiều khó khăn khi phải đương đầu với cường giả Hồn Hải tầng bốn.
Trong chớp mắt Diệp Viễn đã tiến vào trong vòng vây của hơn ba mươi Huyễn Linh này.
Khác với những lần vào trận pháp trước, lần này đòn tấn công của những Huyễn Linh này đều không theo quy luật nhất định, mà hoàn toàn dựa vào sức chiến đấu của bản thân.
Thế nhưng không biết tại sao, chỉ trong thời gian ngắn mà chiến lực của những Huyễn Linh này lại có thể mạnh lên nhiều như vậy!
Hơn nữa tuy rằng bọn họ đều chiến đấu theo bản năng, nhưng phối hợp chiến đấu với nhau vô cùng ăn ý.
Ví như trong lúc cú đấm của Diệp Viễn muốn nhắm tới tấn công một Huyễn Linh, ngay lập tức sẽ có vài Huyễn Linh khác vây lấy tấn công từ hai phía, khiến Diệp Viễn phải chuyến từ thế tấn công sang thế phòng ngự.
Sự phối hợp giữa các Huyễn Linh này không chỉ đơn giản như chuyện một cộng một bằng hai!
Tuy không có sự hỗ trợ của trận pháp, nhưng áp lực mà Diệp Viễn cảm nhận được còn lớn hơn nhiều so với khi bọn hắn dùng trận pháp.
Diệp Viễn tung đòn tấn công đan xen giữa các Huyễn Linh, thi triển Lưu Động chân ý tới cực điểm, song lại không có một chút tác dụng nào!
Điều này khiến Diệp Viễn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với những Huyễn Linh này?
“Ha ha, năm đó chúng ta là một đội quân, trận đấu nào cũng cùng nhau phối hợp tác chiến. Cũng gần cả nghìn năm, chúng ta cũng không nhớ rõ đã sát cánh chiến đấu cùng nhau bao lần! Bản năng chiến đấu sớm đã ăn vào máu của chúng ta! Không có sự ràng buộc của trận pháp, chúng ta lại càng hợp tác ăn ý hơn! Diệp Viễn, nếu như ngay cả trong trạng thái này mà ngươi cũng có thể đánh thắng được bọn ta, thì ngươi mới đủ tư cách nhận thử thách ở ba tầng cuối!” Khoái Lương lớn tiếng nói.
Diệp Viễn chợt bừng tỉnh khi nghe điều này!
Khó trách hắn luôn cảm thấy rất khó ra tay trong mỗi lần tấn công, hoá ra những Huyễn Linh này đã sớm biến khả năng chiếu đấu đồng đội thành bản năng chiến đấu của bản thân.
Sự tín nhiệm lẫn nhau, thậm chí không cần nhìn cũng đã đoán được hành động của nhau!
Chiến đấu theo bản năng là loại chiến đấu vô cùng mạnh mẽ.
“Hoá ra là như vậy! Các vị đại ca quả nhiên lợi hại, sự tín nhiệm lẫn nhau giữa các huynh thật khiến Diệp Viễn cảm động. Nhưng ta nhất định phải lên được tầng thứ bảy!”
Nói rồi, khí thế của Diệp Viễn đột nhiên bạo phát!
“Nguyên Lực Nhiên Thiêu! Viêm Động Sát!”
Sau tiếng hô này của Diệp Viễn, nguyên lực trong cơ thế hắn đột nhiên được đốt cháy!
Trong nháy mắt, trên cú đấm của hắn lại xuất hiện một luồng sáng màu đỏ chói mắt, khí thế bức người này của hắn không khỏi khiến các Huyền Linh phải lùi bước!