Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đại ca, người có thể tu luyện chậm lại chút không? Cứ như vậy tiểu đệ chẳc không bao giờ bắt kịp được huynh mất!” Bạch Quang chán nản nói.

Diệp Viễn vừa mới luyện hóa tinh huyết Côn Bằng của Bằng tộc, giờ đã đạt tới Hồn Hải Cảnh tầng bảy!

Hắn cười: “Chẳng phải ngươi đã là cường giả cấp năm hóa hình rồi đấy thôi, sao lại bảo ta tu luyện nhanh hơn chứ?”

Bạch Quang tức giận nói: “Đúng là ta đã hóa hình thành công, nhưng thực lực giữa hai ta đã cách biệt quá lớn rồi! Mà thôi vậy, đừng nói mấy thứ này nữa. Đại ca, huynh không hề lo lẳng chút nào sao?”

Diệp Viễn lại cười: “Ta đương nhiên là lo lắng đôi chút, lo rằng bọn hẳn sẽ chẳng còn trở về được nữa.”

“Ha ha, Diệp công tử có đó không?”

Diệp Viễn đang trò chuyện với Bạch Quang thì từ ngoài cửa vang lên giọng nói ngại ngùng của Hổ Nhung.

Bạch Quang ngạc nhiên nhìn Diệp Viên, rõ ràng là, Diệp Viền lại một lân nữa gặp phải chuyện xui xẻo.

“Vào đi”. Diệp Viễn không hề kinh ngạc mà nhẹ nhàng đáp.

Hổ Nhung bước vào, dáng vẻ èo uột, ánh mắt không ngừng né tránh, không dám nhìn thẳng Diệp Viễn, trên mặt có chút vẻ nóng giận.

Một cường giả cấp sáu giờ đây lại đang tỏ vẻ ngượng ngùng như một vị cô nương, thật khiến người ta bất ngờ.

Sau khi bước vào, Hổ Nhung không lên tiếng, Diệp Viễn cũng thấy vậy mà im lặng, bầu không khí có chút gì đó khó chịu.

Cuối cùng, vẫn là Hổ Nhung chịu không nổi cái bầu không khí này mà mở miệng trước: “Không biết Diệp công tử… có cách nào để bắt Thanh Linh Thụ không?”

Câu nói này được nói ra, cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận bọn họ thất bại

Một cường giả cấp sau đi cúi đầu trước võ giả cấp bốn, đây không phải là cảnh tượng nên xảy ra trong kịch bản.

Rất hiển nhiên, Hổ Nhung hoàn toàn đã hết cách để bắt đươc Thanh Linh Thu

Thực lực của Thanh Linh Thụ thật sự vượt xa tưởng tượng của hắn, chẳng trách thủ lĩnh Hổ Viêm của hắn cũng phải chịu khổ cực.

Diệp Viễn liếc nhìn Hổ Nhung rồi nói: “Chắc ngươi vẫn còn nhớ những lời của ta trước đó?”

Mặt Hổ Nhung lộ rõ vẻ chật vật, rõ ràng công dụng của Thanh Linh Thụ không chỉ là để chữa lành vết thương của hắn.

Nếu không thì ngay từ đầu tại sao Hổ Viêm lại bằng mọi giá lùng bắt nó?

Thanh Linh Thụ là thiên địa linh mộc, năng lượng nguyên mộc của nó cường đại vô song.

Mộc tính của nó là thứ mà bất luận là đối với võ giả nhân loại hay yêu thú đều mang ích lợi vô thường.

Mà Thanh Linh Thụ cũng không giống như các loài cây khác, đối với thần hồn của võ giả là cực cấp tư dưỡng

Đột phá từ cấp sáu tới cấp bảy cần điều kiện rất lớn.

Đó chính là nút thắt lớn giữa Trung Tam Cảnh và Thượng Tam cảnh, dẫu là nhân loại hay yêu tộc, đều có vô số những kẻ bị chặn lại ở chỗ này.

Nếu so sánh với độ khó của việc đột phá từ Hóa Hải cảnh tới Hồn Hải cảnh thì là gấp bội.

Mà chìa khóa ở bước này chính là Thần Hồn.

Bởi vậy lý do ngay từ đầu mà Hổ Viêm muốn bắt Thanh Linh Thụ, chính là vì muốn đột phá lên cấp bảy!

Chỉ có điều hắn không ngờ rằng, thực lực của Thanh Linh Thụ lại mạnh đến thế, lần này coi như hắn đã mất cả chì lẫn chài.

Về điểm này, chắc chắn Hổ Nhung cũng không hay.

Vậy nên để hắn từ bỏ Thanh Linh Thụ thì thực sự là không thể.

“Chuyện này… Diệp công tử có thể đổi lấy thêm một điều kiện? Thanh Linh Thụ đối với tộc ta mà nói là vô cùng quan trọng, thực sự không thể nhượng bộ. Diệp công tử có thể đề xuất thêm điều kiện khác, dù là ngang bằng với Thanh Linh Thụ cũng không sao.” Hố Nhung nói.

Diệp Viễn nghe xong liền lắc đầu: “Thanh Linh Thụ với ta là vô dụng, nhưng lại là vật cứu mạng với bằng hữu của ta. Nếu như các ngươi vẫn kiên trì muốn có nó, vậy thì hãy tự đi mà nghĩ cách.”

Diệp Viễn chẳng hề đế ý tới thái độ của HỔ Nhung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK