Tiên Lâm Thiên Tôn này, không biết hắn ta đang nghĩ gì?
"Thế nào, Diệp huynh đối với cơ hội nghìn năm có một này, hình như không hứng thú đến vậy!"
Phản ứng của Diệp Viễn, có chút ngoài dự liệu của Lãnh Thu Linh.
Truyền thừa của cường giả Thiên Tôn, đó là thứ mà tất cả mọi người đều tha thiết mong ước, Diệp Viễn thì lại cau chặt chân mày.
Với tính cách lạnh nhạt của Lãnh Thu Linh còn có chút ngạc nhiên, Diệp Viễn thì lại với cái dáng vẻ không quan tâm.
Diệp Viễn nghe xong ngẩn người, cười nói: "Đương nhiên hứng thú, chỉ là ta cảm thấy có chút kỳ lạ."
Đôi mắt đẹp của Lãnh Thu Linh khẽ động, hiếu kỳ nói: "Kỳ lạ?"
Diệp Viễn gật đầu nói: "Vị tiền bối này nói muốn tìm truyền nhân, nhưng đối với cốt linh, cảnh giới, tư chất,.. một chút yêu cầu cũng không có. Còn có, vị tiền bối này tự báo danh hiệu, cứ như là sợ kẻ thù của mình không biết, đây chẳng lẽ không kỳ lạ sao?"
Lãnh Thu Linh nghe xong cũng kinh ngạc, nghe Diệp Viễn nói như vậy, đúng thật là chỗ nào cũng lộ ra sự kỳ lạ.
Bình thường tìm truyền nhân, đối với tư chất sẽ có yêu cầu cực cao.
Truyền nhân của cường giả Thiên Tôn, càng cao đến khiến người ta tức giận.
Đế Đô Thiên Lăng chẳng qua chỉ là thế lực cấp Chân Thần, nhưng sự yêu cầu đối với đệ tử, cũng đạt đến cấp độ như của Lãnh Thu Linh.
Tiên Lâm Thiên Tôn là Thiên Tôn đỉnh phong của cường giả tuyệt thế, nếu thật sự tìm truyền nhân, sao có thể đối với những thứ này một chút quy định cũng không có?
Đương nhiên, Diệp Viễn vẫn có một điểm chưa nói, truyền thừa của Tiên Lâm Thiên Tôn, hầu như đều ở thế giới Tiên Lâm, ngoài một món thiên tôn linh bảo ra thì còn lại thì hắn ta đều nhận được.
Vậy, truyền thừa ở đây lại là gì?
Đôi mắt đẹp của Lãnh Thu Linh không ngừng đánh giá người Diệp Viễn, cứ như là lần đầu gặp được Diệp Viễn.
Nàng ta phát hiện, Diệp Viễn đúng thật là nhân vật có tầm nhìn.
Cách nhìn xa trông rộng và thiên tư của hắn, thật sự phải khiến người được gọi là thiên tài toát mồ hôi.
Trong đó, liền bao gồm cả bản thân nàng ta.
Chớp mắt đã qua mười mấy năm, cảnh giới của Diệp Viễn tăng như diều gặp gió, đã đạt đến cảnh giới Thiên Thần tầng hai đỉnh phong.
Mà bản thân nàng ta, lại chỉ tu luyện đến Thiên Thần tầng năm trung kỳ.
Bây giờ, Diệp Viễn giao thủ với nàng ta đã có thể bất phân thắng bại.
Tốc độ tiến bộ này, quả thực khiến người ta tức giận.
"Cứ nhìn chằm chằm ta như vậy làm gì? Chẳng lẽ trên mặt ta có hoa?" Diệp Viễn bị Lãnh Thu Linh nhìn chằm chằm đến có chút sợ hãi, cười nói.
Lãnh Thu Linh cười nói: "Đối mặt với Thiên Tôn truyền thừa, ngươi còn có thể giữ bình tĩnh như vậy, e là trong cả Đế Đô Thiên lăng cũng chỉ có mình ngươi rồi."
Diệp Viễn cười nói: "Gặp chuyện thì suy nghĩ nhiều lên, thì luôn không có hại. Chuyện càng có sức cám dỗ, thì phía sau càng che giấu nguy hiểm."
Rất nhiều cường giả ngã xuống, chính là vì không cưỡng lại được sự cám dỗ.
Chỉ là, đối mặt với sự truyền thừa như vậy, lại có mấy người có thể điềm tĩnh?
Lãnh Thu Linh nhìn về phía xung quanh, phát hiện mỗi một người đều vô cùng cuồng nhiệt, cứ như là truyền thừa này đã là món đồ ở trong túi bọn họ.
"Nói như vậy, ngươi không dự tính nhảy vào trong nước đục này rồi?"
Diệp Viễn cười nói: "Ha ha, đây là Thiên Tôn truyền thừa, sao ta có thể bỏ qua?"
Lãnh Thu Linh nghe xong, nhịn không được mà trừng mắt, tên này nói nhiều như vậy cũng như là không nói.
Diệp Viễn lại đột nhiên nghiêm nghị nói: "Thu Linh, ngươi đi nói với sư tôn của ngươi, tốt nhất là nên án binh bất động, yên lặng mà quan sát biến đổi. Thiên Tôn động phủ này, e là không dễ vào đến vậy."