Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Rốt cuộc, tên này là dạng biến thái gì?”

“Mệt quá... mệt chết ta!”

“Không được, ta không được nữa rồi! Ta... một tia nguyên lực ta đều không vận được rồi!”

Mấy người kia kêu rên mấy ngày liền, bọn hắn đem hết tất cả vốn liếng ra cũng không thể rung chuyển Diệp Viễn chút nào.

Lúc này, ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Diệp Viễn tràn đầy sự sợ hãi.

Người này quá mạnh mẽ!

Người ta đứng bất động ở nơi đó, còn không hề ra tay mà chính mình đã mệt mỏi đến mức gục xuống.

Loại phương thức chiến đấu này quả thật là làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Diệp Viễn cười tủm tỉm đến gần nhìn bọn hắn.

Mấy tên Yêu tộc kia giống như bị giẫm phải đuôi, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.

“Ngươi ngươi ngươi... ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, thiếu chủ của nhà chúng ta vô cùng lợi hại! Đợi hắn tới đây, nhất định ngươi phải chết!”

Diệp Viễn đang cười, thế nhưng trong mắt bọn hắn thì lại thấy giống như là chồn đến chúc tết gà vậy.

“Thiếu chủ? Trong các ngươi có Long tộc, có Hổ tộc, có Phượng tộc, ta thật sự rất hiếu kỳ, thiếu chủ nhà các ngươi là dạng tồn tại ra sao.”

Diệp Viễn sớm đã nhìn ra mấy tên Yêu tộc này sắp góp đủ Tứ Tượng gia tộc rồi.

Chẳng lẽ trong mảnh không gian này vẫn còn có một Tứ Tượng gia tộc khác?

Thực lực của mấy người kia không mạnh, chỉ mới cấp chín sơ kỳ.

Nhưng mà tuổi của bọn hắn cũng không tính là lớn, trong Yêu tộc tuyệt đối được tính là thiên tài rồi.

Thực lực tổng thể của bọn hắn, nếu so với Yêu tộc bên ngoài thì mạnh hơn không chỉ một bậc.

“Có... có gan thì ngươi thả chúng ta rời đi, chờ thiếu chủ của chúng ta đến rồi nhất định sẽ cho ngươi đẹp mắt!” Một người trong đó nói.

Diệp Viễn nghe vậy cười cười đáp: “Tốt, ta tha cho các ngươi rời đi, ta ở ngay chỗ này chờ thiếu chủ nhà các ngươi đến.”

Những người kia nghe xong giống như được đại xá, chạy trối chết.

“Đại ca, ở đây thật kỳ quái!” Bạch Quang nói.

Diệp Viễn gật đầu nói: "Dường như ở đây... có chút thú vị.”

Không bao lâu sau, mấy tên Yêu tộc rời đi lúc trước đã vòng trở lại.

Nhưng mà lần này cùng theo chân bọn họ đến đây, lại nhiều hơn không ít người.

Nguyên một đám vây quanh một người tuổi còn trẻ, người tuổi trẻ kia vẻ mặt kiêu căng, nhưng mà thực lực cũng không tồi, đã là cấp chín đỉnh phong rồi.

Nhưng mà chút thực lực ấy, hiển nhiên là Diệp Viễn không để vào mắt.

“Ngươi là nhân loại đã xâm nhập Thần Thú Vực, còn đả thương người của tộc của ta? Hiện tại, ngươi đã làm tốt chuẩn bị chưa?”

Người tuổi trẻ kia căn bản không để Diệp Viễn vào mắt, với thực lực của hắn, đối phó với một nhân tộc Thần Vương sơ kỳ, còn không phải dễ như trở bàn tay hay sao?

Diệp Viễn không có trả lời vấn đề của đối phương, mà lại hứng thú nói: "Thì ra nơi này gọi là Thần Thú Vực, khó trách có nhiều Yêu tộc của Tứ Tượng gia tộc như vậy. Chỉ là không biết, các ngươi và Tứ Tượng gia tộc của Thần Vực có quan hệ như thế nào?”

"Càn rỡ! Thiếu chủ đang hỏi ngươi mà thái độ của ngươi thế này là sao?” Ngay lập tức, bên cạnh có người quát lớn.

Sắc mặt của tên thiếu chủ cũng trầm xuống.

Hắn đã ngông cuồng, tên đối diện kia còn ngông cuồng hơn cả hắn!

Hắn phát hiện, Diệp Viễn căn bản cũng không để thiếu chủ như hắn vào mắt.

Mà lúc này, trong đám người có một ánh mắt lén lút, đang cẩn thận đánh giá Diệp Viễn.

“Là là là... là ngươi! Ngươi ngươi ngươi... tại sao ngươi lại ở chỗ này!” Người nọ bỗng nhiên cả kinh kêu lên.

Thiếu chủ nhướng mày, mặt lộ ra vẻ không vui, trầm giọng nói: “Ngươi nhận ra hắn?”

Lúc này, tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc tò mò.

Tên tộc nhân này được gọi là Long Chấn, không được tính là người nổi tiếng trong số những tộc nhân này.

Năm đó hắn đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện, còn bị người ta đánh thành đầu heo sau đó quay trở lại, chuyện này trở thành trò cười cho Thần Thú Vực trong thời gian rất lâu.

Chỉ là thời gian trôi qua lâu rồi, thiên phú của hắn cũng dần dần bộc lộ ra, lại ôm lấy đùi của thiếu chủ mới khiến cho mọi người không dám giễu cợt hắn.

Dường như Long Chấn có chút sợ hãi Diệp Viễn, sắc mặt khó coi nói: “Hắn... hắn chính là tên tiểu tử năm đó đã giả mạo Long chủ tại Vô Biên Giới!”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều sững sờ, chợt cất tiếng cười to.

“Ha ha ha... Long Chấn, không phải ngươi uống lộn thuốc đấy chứ? Ngươi nói, tên này là người năm đó đánh ngươi thành đầu heo sao? Một tên thổ dân hạ giới, làm sao có thể xuất hiện tại Thần Thú giới?”

“Long Chấn, xem ra năm đó đã để lại cho ngươi tâm lý oán hận không nhỏ! Bây giờ nhìn thấy một nhân loại lại nhận hắn thành người nọ.”

“Đúng đấy, lúc này mới trải qua bao nhiêu năm, một nhân loại làm sao có thể tu luyện tới Thần Vương sơ kỳ?”

...

Những tộc nhân kia đều cùng nhau giễu cợt Long Chấn, căn bản bọn hắn không tin Diệp Viễn chính là gia hỏa năm đó đánh Long Chấn thành đầu heo.

Nhưng mà điều Diệp Viễn khiếp sợ trong lòng không hề ít hơn Long Chấn.

Vừa rồi, thời điểm Long Chấn kêu lên sợ hãi hắn đã cảm thấy quen mắt.

Sau đó lại nghe được cuộc đối thoại của bọn hắn thì lại càng kinh ngạc một cách khó hiểu.

Cũng khiếp sợ không thôi, còn có cả Bạch Quang.

Hắn cũng biết chuyện năm đó Diệp Viễn giả danh Long chủ, không nghĩ tới lại gặp được ở chỗ này!

Hai người liếc nhau một cái, đều lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi.

Chẳng lẽ, nơi này chính là... phía sau khu rừng Hắc Ám kia?

Điều này cũng không khỏi quá mức thần kỳ đi?

“Các ngươi... các ngươi vì sao lại không tin ta? Hắn... hắn thật sự là tên tiểu tử kia!” Long Chấn không khỏi ảo não nói.

Thiếu chủ hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Mặc kệ hắn là ai, nhân loại xuất hiện ở chỗ này chỉ có một kết cục, đó chính là chết!”

Dứt lời, thiếu chủ đưa tay ra đánh một chưởng, tiếng Long ngâm gào thét ra.

“Bàn Long Phá Thiên Chưởng!”

Nhìn thấy một chiêu này, Diệp Viễn nở nụ cười, Bạch Quang cũng nở nụ cười.

Mà ngay cả Ly Nhi điềm tĩnh cũng cười.

Múa rìu qua mắt thợ, chính xác là nói đến cái này đi?

Diệp Viễn hời hợt đánh ra một chưởng, cũng là Bàn Long Phá Thiên Chưởng!

Một chưởng đánh ra, tộc nhân của Thần Thú Vực bên này đều đột nhiên biến sắc.

Nhân loại này vì sao lại biết được Bàn Long Phá Thiên Chưởng?

Nhưng mà, đã không có thời gian cho phép bọn hắn suy nghĩ nhiều nữa rồi.

Hai đạo Thanh Long trực tiếp giao nhau, thoạt nhìn thanh thế rung trời.

Điều đáng tiếc chính là, Thanh Long của thiếu chủ đã trực tiếp bị nghiền áp.

Đối phó với thiếu chủ, thậm chí Diệp Viễn còn không cần động đến Long Ba Thần cấp.

Hắn có được Cửu Chuyển Kim Thân, tùy tiện thi triển một đạo võ kỹ thì uy lực cũng không phải người bình thường có thể ngăn chặn.

Hiển nhiên, thiếu chủ vẫn còn chưa có tư cách này.

“Oành!”

Thiếu chủ trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

“Ngươi... vì sao ngươi lại biết Bàn Long Phá Thiên Chưởng?”

Diệp Viễn cũng không có hạ sát thủ, tên thiếu chủ kia chỉ bị một chút vết thương nhẹ, nhưng chấn động trong lòng hắn thì lại không cách nào nói rõ.

“Bàn Long Phá Thiên Chưởng mà thôi, rất hiếm thấy sao?” Diệp Viễn thản nhiên nói.

Mọi người im lặng.

Không hiếm thấy sao?

Ở Thần Thú Vực này, người có thể tu luyện được Thần kỹ Bàn Long Phá Thiên Chưởng bực này chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Thiếu chủ chính là một người trong số đó.

Loại võ kỹ thần đạo này, không phải người bình thường có thể tu luyện được.

Nhưng mà, tạo nghệ của Diệp Viễn lúc này rõ ràng cao hơn thiếu chủ không chỉ một bậc.

Bọn hắn cho rằng Diệp Viễn đang bốc phét, kỳ thật Diệp Viễn chỉ là đang trình bày một sự thật mà thôi.

Môn võ kỹ Long Thần Chi m còn mạnh hơn so với Bàn Long Phá Thiên Chưởng không biết bao nhiêu lần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK