Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Liệt Hỏa khó coi không gì sánh được, khi đối mặt với con Hắc Long này hắn không có lấy một điểm phần thắng.

Hắc Phong đến cấp chín, không phải đơn giản chỉ là đột phá một đại cảnh giới mà thôi.

Từ một con rắn nhỏ sau đó tiến hoá thành Chân Long, việc này đối với Hắc Phong chính là một dạng lột xác.

Thực lực của hắn cũng sẽ phát sinh một dạng biến hóa về chất.

Liệt Hỏa chỉ vừa tiến nhập Đạo Huyền cách đây mười năm trước, để thật sự giao thủ với Hắc Phong thì sợ rằng có hơn phân nửa không phải là đối thủ rồi.

“Diệp Viễn, vì sao chỉ có nhóm của ngươi đi ra, những người khác đâu?” Lúc này, rốt cuộc U Sát cũng mở miệng.

Thủ hạ của hắn cũng đều là tinh anh trong tinh anh, Diệp Viễn có thể đi ra thì bọn họ cũng có thể đi ra mới phải.

Diệp Viễn nhún nhún vai nói: “Ngoại trừ bọn ta, tất cả đều chết.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh.

Mặc dù trong lòng bọn họ đã sớm có suy đoán, nhưng khi biết được tin tức này từ miệng của Diệp Viễn thì vẫn khiếp sợ vô cùng.

Điều bọn họ khiếp sợ không phải là toàn bộ đều chết hết, mà là những người khác đều chết chỉ riêng một nhánh của Tư Nhân lại không hề bị tổn hại đến một cọng tóc. Hơn nữa… nhìn có vẻ đã vượt qua một cách rất tốt.

"Đến cùng đã xảy ra chuyện gì ở bên trong, vì sao trong số các ngươi một người cũng không chết?” Liệt Hỏa trầm mặt nói.

Diệp Viễn bật cười nói: “Vì sao à? Đương nhiên là bởi vì ta lợi hại chứ sao! Lẽ nào… ngươi không cảm thấy đúng như vậy sao?”

Liệt Hỏa cười lạnh nói: “Ngươi bớt nói chuyện vớ vẩn đi! Bên trong lãnh địa Long Hoàng căn bản võ giả cấp chín không thể nào vào được.”

“Đối phó với đám thủ hạ rác rưởi kia của ngươi mà cũng cần Hắc Phong phải ra tay hay sao? Liệt Hỏa đại nhân, ngươi nghĩ nhiều rồi.” Diệp Viễn hời hợt nói.

“Hừ! U Sát đại ca, khẳng định tiểu tử này giấu giếm rất nhiều chuyện! Hơn nữa bọn họ có thể đi ra thì dị động trong lãnh địa Long Hoàng nhất định có liên quan đến bọn hắn. Sợ rằng trên người Diệp Viễn sớm đã thu hoạch được đầy bồn đầy bát!” Liệt Hỏa nói với U Sát.

Nếu là người khác thì cũng không tính, mà tám đại sát tướng dưới trướng của U Sát đều là nhân vật hàng đầu của Tu La Tràng.

Bọn họ chết ở bên trong, U Sát sẽ chịu để yên hay sao?

Một con Hắc Long mà thôi, coi như cộng thêm Tư Nhân thì bất quá cũng chỉ là hai cường giả cấp chín. Bọn họ bên này lại có đến mười một người!

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về U Sát.

Rất hiển nhiên, một câu nói của hắn sẽ quyết định sự việc sẽ xảy ra tiếp theo.

Mặt Tư Nhân không một chút thay đổi, thế nhưng nhưng trong lòng thì tim đập bịch bịch.

Nàng nằm mơ cũng không ngờ được thủ hạ của mình đều có thể sống sót toàn bộ mà đi ra. Mặc dù không biết ở bên trong đã phát sinh chuyện gì, thế nhưng không hề nghi ngờ tất cả mọi chuyện chắc chắn có liên quan đến Diệp Viễn!

Nhưng Diệp Viễn mang tất cả mọi người ra ngoài mà người dưới trướng của những Tôn chủ khác lại toàn quân bị diệt, điều này đồng nghĩa với việc đã đắc tội tất cả mọi người.

Nếu như bị mười một Tôn chủ còn lại cùng nhau bài bài trừ thì nàng làm sao có thể chịu nổi?

Tôn chủ U Sát vẫn không nói gì, Diệp Viễn lại bình thản đi tới bên cạnh Tư Nhân, cười nói: “Tư Nhân đại nhân, những tên kia muốn đánh chủ ý lên bảo vật của chúng ta, ngươi phải bảo vệ bọn ta! Đây đây đây, bảo vật đều cho người, người hãy giữ cho kỹ.”

Tư Nhân còn chưa kịp phản ứng thì Diệp Viễn đã nhét một món Thánh khí thượng phẩm vào tay Tư Nhân.

“Cái này, cái này, còn có cái này nữa...”

Diệp Viễn nhét từng món bảo vật vào trong tay Tư Nhân, làm cho tất cả mọi người nhìn đến sửng sốt.

Tiểu tử này đã xông vào một tòa bảo khố hay sao?

Thánh khí thượng phẩm, đan dược cấp chín, công pháp, được chất la liệt, Tư Nhân đã sắp ôm không xuể.

Những Tôn chủ khác nhìn thấy cảnh này viền mắt ai cũng đều đỏ lên.

Tư Nhân nhìn chằm chằm Diệp Viễn, đại não đã không còn suy nghĩ được gì.

Diệp Viễn điên rồi sao? Cái đạo lý có của phải giấu kỹ, lẽ nào người kia không biết?

Người này nhận được nhiều bảo vật mà không chịu giấu giếm đi, còn bày ra cho nhiều người xem như vậy, đây không phải là muốn ăn đòn hay sao?

Nhưng mà sự khiếp sợ trong lòng Tư Nhân quả thực đã đến cực điểm.

Mấy người Tôn chủ bọn họ đã vào hố Thiên Sát vài chuyến mà cũng không chiếm được những bảo vật này!

Diệp Viễn chỉ vào lãnh địa Long Hoàng một chuyến, chưa nói đến việc hắn khiến nơi đây bị sập đổ mà còn mang một đống lớn bảo vật ra ngoài như vậy.

Tư Nhân đương nhiên không biết, thật ra những bảo vật này chẳng qua chỉ là một phần mà Diệp Viễn đạt được. Những người khác, trên cơ bản đều là mỗi người một món.

Về phần riêng phần hắn thì càng không cần phải nói.

“U Sát đại ca, cái này...” Ánh mắt Liệt Hỏa nóng rực không gì sánh được, nếu như không phải thực lực bên phía Diệp Viễn không yếu thì hắn đã sớm ra tay cướp đoạt.

Những Tôn chủ khác cũng không tốt hơn bao nhiêu, bọn họ đều đang đợi U Sát lên tiếng.

"Này, mấy người các ngươi đều dùng ánh mắt như thế nhìn bọn ta làm gì? Tư Nhân đại nhân, người phải giữ tốt những bảo vật này nha!” Diệp Viễn làm vẻ mặt kỳ quái nói.

Lúc này, rốt cuộc Tư Nhân cũng phục hồi lại tinh thần, nàng nháy mắt ra hiệu cho Diệp Viễn, nhưng Diệp Viễn vẫn làm như không nhìn thấy, cứ tự tung tự tác nói.

Mấy người Thiệu Khải cũng bắt đầu toát mồ hôi, Diệp Viễn thật sự quá kiêu ngạo.

Những người ở trước mặt đều là Tôn chủ đấy!

Đùa như vậy, không phải là muốn tìm chết sao?

Đúng lúc này, rốt cuộc U Sát cũng đã mở miệng!

“Tư Nhân, ngươi đã đạt được nhiều bảo vật như vậy rồi thì chỗ di tích còn lại có phải ngươi cũng nên mang mọi người cùng đi hay không?”

Lời nói của U Sát làm cho tất cả mọi người đều sửng sốt.

Đây là ý gì? Nhiều thứ tốt đặt trước mắt như vậy, chẳng lẽ không đi tranh đoạt?

Đại não của Tư Nhân cũng bị nghẽn mạch trong nháy mắt, nhưng mà nàng cũng kịp phản ứng lại rất nhanh, gật đầu nói: “Được rồi, U Sát đại ca đã mở miệng thì Tư Nhân tự nhiên sẽ tuân mệnh!”

Tư Nhân cũng không hiểu vì sao Tôn chủ U Sát lại buông tha mình.

Nhiều bảo vật như vậy, cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ ghen tỵ, nàng không tin U Sát không hề động tâm.

Tư Nhân quay lại nhìn Diệp Viễn, bắt gặp hắn làm một vẻ mặt vô cùng hiền lành, nhất thời tức giận mà không có chỗ phát tiết.

Người này xưa nay làm việc đều không chịu thương lượng gì với mình, dọa cho lá gan người ta đều hết hồn!

U Sát gật đầu nói: “Ừm, các ngươi cũng đừng đánh chủ ý lên đồ vật của Tư Nhân nữa. Sát tướng của nàng đạt được đó là nhờ bản lĩnh của bọn họ, cũng là cơ duyên mà chính Tư Nhân có được! Ai tiếp tục có ý đồ xấu gì thì đừng trách bản Tôn không khách khí!”

Tất cả Tôn chủ đều làm vẻ mặt bối rối không thể tin được nhìn về phía U Sát. Chỉ có Tôn chủ Lãnh Huyết là ánh mắt lấp lóe trong chốc lát, nhưng sau đó cũng thức thời lui sang một bên.

Hắn cũng không ngốc, Diệp Viễn dám lấy ra nhiều bảo vật vậy, nhất định là có chỗ để cậy vào!

Mà thứ Diệp Viễn cậy vào, khẳng định không chỉ có con Hắc Long kia!

Bất luận xét từ phương diện nào thì Diệp Viễn cũng đều không phải là một kẻ ngu si hữu dũng vô mưu.

Nếu ai động thủ chém giết thì khẳng định sẽ phải trả giá nặng nề.

Diệp Viễn có thể mang tất cả sát tướng bên phía Tư Nhân ra ngoài không thiếu một người, đó là chuyện không hề dễ dàng một chút nào!

Ít nhất thì địa phương khủng bố như Hoàng Tuyền Lộ nhất định phải chết người.

Nhưng mà, hiện tại tất cả mọi người đều ở chỗ này thì chính nó đã nói rõ rất nhiều vấn đề!

Chắc chắn là U Sát cũng vì kiêng kỵ Diệp Viễn cho nên mới thức thời không ra tay. Coi như đây là một cái giá lớn để cho Tư Nhân mang mọi người đi đến một di tích khác.

Tên Diệp Viễn này quá thần bí! Rõ ràng chỉ là một tiểu tử chưa đạt đến Vô Tướng Cảnh, nhưng lại khiến cho mấy Tôn chủ bọn họ đều vô cùng kiêng kỵ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK