Cần phải biết rằng, một Nguyên Hỏa mở linh trí có độ trân quý không thua gì một bộ thần quyết bình thường! Nếu Hùng Chiến nghe được, ai biết liệu hắn có nổi ý xấu hay không?
Phân phó cho Tiểu Hỏa xong, đầu ngón tay Diệp Viễn chạm nhẹ một cái lên lòng bàn tay Hùng Chiến.
Tinh thế ở đường biên giới giữa Hùng tộc và Tử Giao tộc lúc này đã vô cùng căng thẳng.
Hùng Thiết nghe theo đề nghị của Diệp Viễn, không mang theo đại trưởng lão còn sót lại của tộc đến đây.
Tử Phong thấy Hùng Thiết, trên mặt thoáng lộ vẻ kinh ngạc.
Thực ra Hùng Thiết cũng không quá ngốc, vừa xuất hiện đã lập tức hùng hùng hổ hổ nói: “Tử Phong tộc trưởng, vì sao ngươi hung hăng kéo người tới đây, hay là muốn khai chiến với toàn bộ Hùng tộc chúng ta?”
Tử Phong thấy dáng vẻ Hùng Thiết bình tĩnh tự tin, nỗi ngờ vực không khỏi dâng lên trong lòng.
Lẽ nào tin tức nhận được không chính xác, căn bản là Hùng Chiến không hề trúng độc?
Nhưng tất nhiên hẳn ta sẽ không lộ rõ trên mặt, chỉ cười to mà nói: “Ha ha… hiền chất đang nói gì vậy? Chỉ là gần đây ta rảnh quá, đến tìm Hùng lão đầu trò chuyện chút thôi, đúng dịp mang theo mấy người trẻ tuổi lại đây, hai tộc chúng ta là hàng xóm, các ngươi cũng nên thân cận nhau một chút không phải sao? Hùng lão đầu đâu rồi, thật là tự đại quá nhỉ, lão phu đây đã tự mình tới rồi, hắn vẫn chẳng thèm ra nghênh tiếp một chút?”
Hùng Huy đứng bên trong đám Hùng tộc, mặt lộ vẻ không cam lòng.
Tử Phong lão đầu này thật là vô sỉ, rõ ràng đến đây chẳng mang ý tốt, lại vì kiêng kị Hùng Chiến, còn một mực muốn vờ vịt ra vẻ bạn cũ tới chơi.
Nếu là bình thường, Hùng Thiết đã sớm quăng búa ra rồi, cần gì phải phí lời với lão ta như vậy?
Người của Hùng tộc thiện chiến, không quen tranh luận, đâu hiểu được những thứ vòng vo như thế.
Nhưng trước khi tới đây, Diệp Viễn đã dặn đi dặn lại, bảo Hùng Thiết nhất định phải ra vẻ như Hùng Chiến không có chuyện gì.
Cuối cùng lúc này cái đầu thẳng băng của Hùng Thiết cũng phải dốc hết sức chuyển động.
Hùng Thiết ra vẻ tỉnh ngộ, nói: “A, thì ra Tử Phong tộc trưởng đến tâm sự hả! Tộc trưởng của bọn ta đang bế quan, tính ra thì hẳn mấy ngày này nên xuất quan rồi? Nếu Tử Phong tộc trưởng chịu chờ, chi bằng tới tộc ta chờ một hai ngày đi.”
Nghe Hùng Thiết nói vậy, Tử Phong càng thêm ngờ vực.
Chẳng lẽ, tin tức kia thực sự lầm rồi, lão già Hùng Chiến chỉ đang bế quan mà thôi?
Tử Phong đảo con ngươi một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Hùng Huy đứng sau lưng Hùng Thiết.
Hùng Huy trông không được bình tĩnh như Hùng Thiết, sắc mặt đã hết sức căng thẳng.
Tử Phong vừa trông thấy, lòng lập tức sáng tỏ, thầm nghĩ: Tên nhãi con Hùng Thiết này, thế mà đã biết chơi âm mưu quỷ kế với lão tử rồi! Chỉ tiếc rằng, một mình ngươi thông minh là vô dụng, những kẻ khác vẫn chỉ là một đám gấu ngu ngốc như trước mà thôi!
Ban đầu Hùng Thiết thấy sắc mặt của Tử Phong, đã biết biểu hiện của mình hẳn là qua mặt được ánh mắt của đối phương.
Nào ngờ, Tử Phong bỗng nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: “Nếu hiền chất đã nhiệt tình mời, lão phu liền cung kính không bằng tuân mệnh. Đi thôi, ta cùng các ngươi vào trong tộc rồi uống với hiền chất vài chén trước!”
Hùng Thiết biến sắc, chỉ đứng ngây ra đó không nhúc nhích.
Tử Phong cười lạnh trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Sao vậy? Hiền chất có điều gì khó nói ư? Hay là… không chào đón lão phu tới chơi?”
“Đùa… đùa gì thế? Ta đây… có gì khó nói đâu?”
Hùng Thiết chỉ là tên nhóc được chỉ bảo đôi chút, sao có thể là đối thủ của lão hồ ly Tử Phong đây?
Trước chỉ là nghe theo lời dặn dò của Diệp Viễn, nghĩ ra một ít phương pháp ứng đối.
Mà lúc này, bị Tử Phong chơi một vố như vậy, Hùng Thiết lập tức bị lật tẩy.
“Hừ! Xem ra lão già Hùng Chiến lần này thực sự đã dính đòn! Ha ha… Thật là trời cũng giúp ta! Nhãi con, dám chơi tâm cơ với lão phu, ngươi còn non lắm! Ta đây liền làm thịt ngươi rồi lại đi thăm hỏi Hùng lão đầu, ha ha ha…” Tử Phong cười to, nói.
“Con thuồng luồng thối kia, ngươi phách lối quá đấy! Ngươi dám động đến một cọng tóc của Thiết Nhi thử xem!”