Trong lòng Giản Chấn Đào nổi lên sóng biển ngập trời!
“Huyền Linh Hỗn Độn Quyết” của hắn đã tu luyện tới cấp bốn đỉnh phong, Vọng Khí Chi Thuật cũng đã đạt tới cấp bốn, thế mà chỉ liếc mắt nhìn đã bị phản phệ đáng sợ như thế.
Số mệnh người này cực thịnh, quả thực là kinh sợ!
“Giản lão, vừa rồi ngài… sử dụng Quan Khí Chi Thuật với Diệp Viễn?” Dường như Lý Tinh hiểu ra cái gì, không nhịn được hỏi.
Giản Chấn Đào biết không thể gạt được, cười khổ nói: “Nghe ngươi nói như vậy, lão hủ có chút ngạc nhiên, đúng là dùng Quan Khí Chi Thuật, không ngờ được… lão hủ học nghệ không tinh, thế mà lại bị phản phệ!”
Lý Tinh cả kinh nói: “Giản lão nói đùa rồi! Trong ba tòa hoàng thành này, có người nào không biết Vọng Khí Chi Thuật của Giản lão vô cùng tinh chuẩn, sao lại là học nghệ không tinh?”
Lúc này, lại có hai đạo nhân ảnh đi tới, là thành chủ Sài Vinh và Uông Siêu, phủ chủ Huyết Hồng Phủ.
Bọn họ nhìn thấy hai mắt Giản Chấn Đào chảy ra huyết lệ, cũng sợ hãi nói: “Giản lão, ngài đây là làm sao vậy?”
Lý Tinh nói đơn giản tình huống, ánh mắt hai người tràn ngập vẻ khiếp sợ nhìn về phía Diệp Viễn.
Xem ra, phán đoán trước đó của bọn họ quả nhiên không sai.
“Giản lão, không biết số mệnh của Diệp Viễn dược sư, là màu gì?” Sài Vinh hỏi.
Vọng Khí Chi Thuật của Huyền Cơ Thiên Đế cũng không phải bí mật gì, số mệnh của một người có thể chia làm bảy đẳng cấp, lúc xem khí cũng sẽ hiện ra màu sắc khác nhau.
Hồng khí là yếu nhất, khí màu tím là vượng nhất!
Bình thường có thể đạt được màu tím, chỉ cần không chết, dường như tương lai đột phá cảnh giới Chân Thần là chuyện ván đã đóng thuyền.
Cường giả để lại Trấn cổ Thiên Môn kia, đã từng được Quan Khí Chi Thuật của Giản gia xem qua, chính là màu tím thịnh vượng nhất.
Giản Chấn Đào cười khổ nói: “Lão hủ cái gì cũng không nhìn thấy! Có điều, lão phu đoán, số mệnh của Diệp Viễn tiểu hữu chỉ sợ là hoàng cực chi khí trong truyền thuyết!”
Hắn chỉ liếc mắt nhìn, đã tự mình xem đến mù!
“Hoàng cực chi khí!” Ba đại cường giả đều là toàn thân chấn động.
Bọn họ cũng đã từng nghe nói đến hoàng cực khi khí, chỉ là ở nơi hẻo lánh như vương thành Xuyên Cát này, căn bản không thể nào xuất hiện hoàng cực chi khí.
Bởi vì xuất hiện người hoàng cực chi khí, có thể nói là số mệnh nghịch thiên, cuối cùng có thể bước vào cảnh giới Thiên Tôn!
Thiên Tôn, là thế giới đỉnh cao nhất của cường giả, là sự tồn tại mà những người như bọn họ chỉ có ngẩng đầu nhìn lên mà cả đời cũng không thể trèo lên được!
Người trẻ tuổi trước mắt này, chẳng lẽ tương lai sẽ trở thành cảnh giới Thiên Tôn sao?
Vô Trần đã nói những thứ này cho Diệp Viễn, Diệp Viễn cũng hiểu hoàng cực chi khí có ý nghĩa gì.
Có điều, hắn cũng không có hứng thú với cái này, thứ hắn cảm thấy hứng thú là công pháp của Giản Chấn Đào.
“Giản lão, Diệp Viễn có yêu cầu quá đáng.” Diệp Viễn đột nhiên ôm quyền nói.
Lúc này, cảm quan của mấy người này đối với Diệp Viễn lại khác lúc trước.
Cường giả Thiên Tôn tương lai, chẳng lẽ không đáng cho bọn họ đi nịnh bợ sao?
Giản Chấn Đào chậm rãi gật đầu nói: “Ngươi nói đi.”
Diệp Viễn nói: “Giản lão, có thể phơi bày một chút thần nguyên của ngài không, vãn bối muốn tự thân cảm thụ một chút.”
Giản Chấn Đào có chút bất ngờ, có điều cũng không từ chối, thế là vận “Huyền Linh Hỗn Độn Quyết” lên, phóng thần nguyên ra ngoài.
Cẩn thận cảm thụ thần nguyên phóng ra ngoài của Giản Chấn Đào, cả người Diệp Viễn chấn động.
Quả nhiên thần nguyên này vô cùng huyền diệu, quan trọng hơn là, Diệp Viễn lại cảm nhận được bên trong thần nguyên của Giản Chấn Đào có một tia ý cảnh hỗn độn thần nguyên.
Cái này khiến hắn không khỏi khiếp sợ!
Thần nguyên của mỗi một võ giả, đều bởi vì bản thân tu luyện công pháp khác nhau nên sẽ có sự chênh lệch rất nhỏ.
Có thần nguyên thích hợp tu luyện võ kỹ kiếm đạo, có thần nguyên thích hợp tu luyện võ kỹ hỏa diễm, nhưng mà có thể tu luyện ra một tia hỗn độn thần nguyên thì là có một không hai!
“Thiên hạ to lớn, xem ra là ta đã coi thường anh hùng thiên hạ rồi! Giản Chấn Đào này chẳng qua chỉ là một Thần Quân tầng chín đã lợi hại như này, vậy thì Huyền Cơ Thiên Đế kia, không biết sẽ mạnh đến mức nào!” Trong lòng Diệp Viễn cảm khái nói.
Vô Trần nói: “Huyền Cơ Thiên Đế sống không biết bao nhiêu vạn năm, là Vô Thượng Thiên Đế thọ mệnh dài lâu! Thậm chí có truyền thuyết, trước đây hắn từng tranh vị trí Đạo Tổ, có điều cuối cùng thất bại. Dạng tồn tại này, đương nhiên không thể đánh đồng với người bình thường. Người kia, đều là tiếp cận cường giả đại đạo, tu luyện ra hỗn độn thần nguyên cũng không có gì kỳ quái.”
Diệp Viễn nói: “Xem ra con đường ta đi cũng không sai, chỉ là cường giả Huyền Cơ Thiên Đế kia, cũng theo đuổi hỗn độn thần nguyên! Chỉ là hỗn độn thần nguyên của bọn họ, không có tinh thuần như ta.”
Nhìn thấy thần nguyên của Giản Chấn Đào, Diệp Viễn càng thêm chắc chắn con đường của chính mình.
Bây giờ hắn phải làm, chính là tìm được phương hướng bước đường kế tiếp!
“Đa tạ Giản lão! Quả nhiên “Huyền Linh Hỗn Độn Quyết” huyền diệu khó lường, Diệp Viễn bội phục.” Diệp Viễn nói từ tận đáy lòng.
“Ha ha, đó là tổ tiên ban cho, chúng ta chỉ là học được chút da lông mà thôi, không đáng nhắc tới. Diệp Viễn tiểu hữu, nếu có rảnh rỗi, không ngại tới hoàng thành Cực Quang một chuyến.” Giản Chấn Đào nói.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Được, sắp xếp ổn thỏa xong, ngày khác xin tới bái phỏng!”
…
“Hoáng bá, tiểu tử kia chậm chạp không ra, nhất định chính là người mua đồ! Khu vực chí tôn, người mua Vô Cương Thiên Hồn Thạch, chỉ có hắn!” Trong một góc phố, Cảnh Lộ cắn răng nghiến lợi nói.
Sau khi buổi đấu giá chấm dứt, Cảnh Lộ vẫn không cam lòng.
Hắn hoài nghi, người đấu giá với hắn chính là Diệp Viễn, cho nên canh giữ ở bên ngoài.
Hoàng bá nghe vậy cũng là gật đầu nói: “Rất có thể! Ta nghe qua, lúc trước hắn thu thập Vạn Thọ Thiên Hồn Thạch, đấu giá Vô Cương Thiên Hồn Thạch với thiếu chủ đúng là hợp tình hợp lý.”
Ánh mắt Cảnh Lộ lộ ra vẻ hung ác, nham hiểm, lạnh lùng nói: “Không được, ta không nuốt trôi được cục tức nay! Hoàng bá, ta muốn giết hắn! Một là báo thù lúc trước, thứ hai phải vì phụ thân đoạt được Vô Cương Thiên Hồn Thạch. Bỏ qua lần này, không biết phụ thân còn phải chờ bao nhiêu năm mới có cơ hội đột phá cảnh giới Thiên Thần!”
Hoàng bá cau mày nói: “Thiếu chủ, lời này tuy không sai, nhưng rõ ràng ba thế lực thiên vị hắn, chúng ra tay sẽ không hay!”
“Ta cũng không nói giết hắn ở trong thành, đợi truyền thừa Trấn Cổ Thiên Môn đi qua, hắn nhất định sẽ rời khỏi vương thành Xuyên Cát. Đến lúc đó, chúng ta…”
Cảnh Lộ một bộ biểu cảm hung tợn, làm động trảm thủ.
Hoàng bá ngẫm lại, gật đầu nói: “Thiếu chủ nói có lý! Chỉ là… ta sợ tiểu tử kia lai lịch không nhỏ, chúng ta muốn giết hắn nhất định phải chuẩn bị thật tốt!”
Cảnh Lộ gật đầu nói: “Ừm, bây giờ ngươi đi cầu viện phụ thân, để người phái thêm một vài cao thủ qua đây! Hắc hắc, một tiểu tử Quy Khư Cảnh, dám đấu với bổn thiếu chủ, bổn thiếu để cho ngươi biết cái gì gọi là tuyệt vọng!”
“Vâng, thiếu chủ!” Hoàng bá nói.
…
Một ngày này, phía bắc thành bỗng nhiên nổi dậy quang mang.
Trong bầu trời bỗng nhiên phóng xuống mấy trăm đạo quang mang, chiếu trên mặt đất, phảng phất như đèn tụ ánh sáng.
“Linh Quyển Đầu Ảnh! Là Linh Quyển Đầu Ảnh! Trấn cổ Thiên Môn, mở rồi!”
Dị tượng này, lập tức khiến cho các võ giả trong thành sôi trào.
Trong nhất thời, những võ giả kia lập tức nổ tung, điên cuồng lao ra ngoài thành, chỉ sợ tụt lại phía sau.
Trong một mảnh hoang vu ở phía bắc vương thành, một cửa đá đứng sừng sững.
Trước cửa đá, trên mặt đất xuất hiện từng vòng sáng, các võ giả ngươi tranh ta đoạt, nỗ lực đi vào trong vòng sáng.