Quả nhiên, Lục Nhi nghe xong lập tức biến sắc.
Nàng đến U Vân tông cũng đã được một thời gian, đại khái hiểu rõ một chút kết cấu của U Vân tông. Cái danh hiệu đường chủ Đan đường này, tuyệt đối là đại nhân vật ở U Vân tỏng, cho dù chỉ là đường chủ Đan đường tương lai.
Lục Nhi không dám thất lễ, lập tức đi vào bấm báo.
Diệp Viễn nghe xong là cái gì mà đường chủ Đan đường tương lai, lông mày không khỏi nhíu một cái, nhanh như vậy đã có người đến tìm phiền phức rồi?
Thế nhưng, có phải có chút phô trương quá rồi hay không?
Tất cả mọi người đều là cấp bậc trưởng lão, còn muốn đế mình ra cổng đón hắn?
Cái danh hiệu đường chủ tương lai này đối với người khác tới nói thì có tác dụng, còn đối với Diệp Viễn cũng chẳng là cái rắm gì. Đám trưởng lão Đan đường này, ở trong mắt Diệp Viễn căn bản đều là cặn bã, lại càng không cần phải nói về mặt thân phận mình đã không thua kém bọn hắn rồi.
Phải biết, ngay từ đầu Thiên Phong để hắn làm Phó đường chủ, vậy mà đối phương cư nhiên lại không biết nặng nhẹ như thế.
“Lục Nhi, ngươi đi nói với hắn, bản thiếu gia đang gấp rút tu luyện, không rảnh đi nghênh đón.” Diệp Viễn nghe xong thản nhiên nói.
Lục Nhi giật mình nói: “Thế nhưng, vị sư huynh kia nói địa vị của vị trưởng lão này rất cao, như vậy chẳng phải là đắc tội với người ta rồi sao?”
Diệp Viễn liếc mắt nói: “Người ta vốn chính là tìm đến phiền phức, coi như ta đi nghênh đón hắn vẫn tìm phiền toái, có đắc tội hay không thì có liên quan gì?”
Lục Nhi ngạc nhiên nói: “Thiếu gia làm sao biết là hắn tìm đến phiền phức?”
Diệp Viễn cười nói: “Thiếu gia của ngươi biết tất cả mọi chuyện. Ha ha, đi đi, theo lời ta nói là được.”
Diệp Viễn cũng không nói chuyện mình làm trưởng lão trên danh nghĩa cho Lục Nhi, đối với Diệp Viễn mà nói, căn bản đó cũng không phải chuyện gì to tát.
Xưa nay Lục Nhi sẽ không làm trái lời Diệp Viễn, nếu Diệp Viễn nói như vậy, chắc chắn là có dụng ý của hắn, thế là quay trở lại cửa viện thuật lại lời của Diệp Viễn cho Lý Minh nghe.
Lý Minh nghe nói như thế, suýt chút nữa không nhịn được mà kêu lên. Xem như muốn tìm cớ, cũng không cần qua loa đến mức rõ ràng như vậy chứ?
Lý Minh trừng to mắt nhìn nhìn Lục Nhi, xác nhận nói: “Ngươi thật sự đã nói cho thiếu gia của ngươi, là Thiệu Doãn trưởng lão tới tìm hắn sao?”
Lục Nhi có chút chột dạ, nhưng vẫn gật đầu nói: “Đúng vậy, ta đã nói cho thiếu gia biết, nhưng thiếu gia nhà chúng ta đúng là đang gấp rút tu luyện.”
Nói xong, Lục Nhi đóng cửa lại đến “Ba” một tiêng.
Lý Minh sững sờ ở nơi đó, một hồi lâu sau cũng chưa lấy lại được tinh thần. Diệp Viễn này cũng quá khoa trương đi? Thậm chí ngay cả mặt mũi trưởng lão Đan đường cũng không cho sao?
“Thiệu Doãn trưởng lão vốn giống như là đến gây chuyện, Diệp Viễn còn bày ra thái độ này, lần này thì chết chắc rồi. Đối nghịch với trưởng lão Đan đường, không có một kẻ nào có kết cục tốt cả!” Lý Minh nghĩ thầm.
Mang theo một chút khó chịu, Lý Minh quay trở lại chỗ Thiệu Doãn bên này, bấm báo chuyện vừa rồi, đương nhiên ở giữa còn thêm mắm dặm muối một chút.
Quả nhiên, Thiệu Doãn nghe xong giận tím mặt, đùng đùng đi tới viện lạc số bảy mươi hai.
“Phanh phanh phanh!”
“Diệp Viễn, ngươi đi ra cho bản trưởng lão! Ta biết ngươi không đang tu luyện!” Thiệu Doãn lớn tiếng nói.
Không có người trả lời…
Thiệu Doãn tức giận đến sắp bùng nổ, địa vị của hắn ở tông môn cực cao, hôm nay tìm đến một tên đệ tử hạch tâm của Võ đường vậy mà lại bị người ta đóng cửa không tiếp!
Bởi vì vừa rồi hắn gào thét hô một tràng, thanh thế cực lớn, đã hấp dẫn không ít đệ tử đến đây vây xem.
Nếu hôm nay ngay cả cửa nhà người ta cũng gõ không ra, vậy coi như ném hết mặt mũi đi được rồi!
Mặt Thiệu Doãn đã đen sì chẳng khác nào đáy nồi, trầm giọng nói: “Ta đếm từ một đến ba, nếu ngươi vẫn không mớ cửa, bản trưởng lão sẽ phá hủy cái viện lạc này của ngươi!”
Thiệu Doãn đợi mấy hơi thời gian, không có phản ứng.
“Hai…